SỰ
THẬT VỀ NHỮNG GÌ MICHAEL JACKSON CÓ (VÀ KHÔNG CÓ) TRONG PHÒNG NGỦ CỦA
ANH ẤY.
Một nguồn tin bẩn thỉu của bọn Lá Cải nước ngoài, khởi nguồn là trang Lá Cải Radar Online đã từng vùi dập người đàn ông đáng thương này vào đúng 1 năm trước, bọn Lá Cải Việt Nam cũng hùa theo sau sự kiện này làm vô số người hiểu lầm ông. Các bạn làm ơn hãy đọc, đây là công sức của ad cùng các fan của Michael. Trong bài, tác giả phân tích rất tỉ mỉ và có dẫn chứng cụ thể vạch trần từng chi tiết của loạt tin tức vớ vẩn này. Cái bọn chúng nói về chứng cứ phạm tội chẳng qua là vài cuốn sách nghệ thuật khiêu dâm người lớn, Michael là một người đàn ông bình thường nên việc ông sở hữu sách báo, tài liệu dành cho người lớn không có gì là lạ, chả ai ngớ ngẫn buộc tội “lạm dụng tình dục trẻ em” mà lấy sách báo người lớn ra buộc tội. Nham hiểm hơn nữa, bọn chúng còn chỉnh sửa lại các bức ảnh của các cậu trai mặc quần áo bình thường trở thành trần truồng nhưng tất cả chỉ là giả tạo. Luồng tin vớ vẩn này đã bị vạch trần từ năm ngoái, rất nhiều người từng theo dõi phiên tòa của Michael Jackson từ nhiều năm trước đã vô cùng bức xúc và lên án về vụ việc này.
_______________________________
Tất cả đều là tin tức cũ từ một thập kỷ trước, và hoàn toàn không có gì trong những bản báo cáo mà không có trong phiên tòa.
Tuần trước, khi thế giới thúc đẩy tưởng
nhớ 7 năm ngày mất của Michael Jackson, sự công khai phản đối dồn dập dựa
vào các luận điệu liên quan đến ấu dâm được cho là chưa khám phá
trong suốt cuộc đột kích vào Neverland năm 2003, được tiến hành trước khi bắt
đầu cáo trạng của Jackson năm 2004 về tội quấy rối trẻ em. Phiên tòa
công khai năm 2005 đã đi đến kết luận Jackson trắng án trên mười bốn
cáo trạng. Vấn đề là các tài liệu cảnh sát đang được đặt ra câu
hỏi và danh sách các mục được lấy từ Neverland là những vật “không hề
mới” hay là “được khai quật” gần đây như lời các phương tiện truyền
thông đã thông báo trong sự nỗ lực cố gắng ủng hộ các tin tức dâm ô,
tục tĩu.
Tất cả những mục này đều được đưa ra
tòa vào năm 2005 – các mục mà bên nguyên và luật sư bào chữa được
giới thiệu trước Thẩm phán Melville và Bồi thẩm đoàn. Không có vật
nào trong các vật được lấy từ Neverland thích hợp làm bằng chứng về
việc dâm ô trẻ em, và sự thật là nhiều vật hiện đang tạo nên làn
sóng trong giới báo chí không hề tục tĩu tí nào. Chúng là những
quyển sách nghệ thuật hợp pháp, một vài trong số đó chứa vài ví
dụ về văn học làm tình người lớn, nhưng lại một lần nữa đó không
thể là những vật được xem là đen tối. Điều này không có nghĩa Jackson
không hề có những bức ảnh gợi tình. Sự thật là có một lượng lớn
bức hình giao hợp bị tịch thu trong cuộc tấn công bất ngờ, nhưng
Jackson là một người đàn ông trưởng thành và việc sở hữu những tấm
hình này không hề bất hợp pháp. Việc thiếu bằng chứng cốt lõi xác
thực nhất chống lại Jackson, bên nguyên đơn cố gắng trong vô vọng tạo ra
những trường hợp giả cho một vài quyển sách nghệ thuật hợp pháp mà
Jackson sở hữu như là một phần của thư viện, một trong số đó chứa
đựng hơn mười ngàn tiêu đề về nghệ thuật và thuật chụp ảnh (những vật
đó là sở thích cũng như đã truyền cảm hứng cho lời bài hát và phim ảnh
của anh. Những cuốn sách nghệ thuật này, khi chúng được đưa lên và
miêu tả trong những bản báo cáo chính thức của cảnh sát, được thông
báo rõ ràng rằng không hề tục tĩu nhưng những vật này được sử dụng
như là một phần của quá trình điều tra (tuy nhiên, điều quan trọng cần
phải chú ý là đây không phải là một lời tuyên bố mà bên nguyên đơn có
thể chứng mình thành công trong tòa án). Thứ hai, nó được khẳng định
qua lời tuyên bố được phát hành bởi Cục Cảnh sát trưởng Quận Santa
Barbara rằng một số trang của cuốn tài liệu – xuất phát từ Radar
Online - có vẻ như bị làm giả, với những hình ảnh chưa bao giờ nằm
trong những cuốn tài liệu gốc, cho là những hình ảnh này được lấy
từ nguồn internet. Khi những thông tin này lan truyền rất nhanh nhờ
phương tiện lá cải – và thậm chí hợp pháp hóa theo xu hướng chủ đạo
của giới truyền thông, những người rõ ràng không bao giờ kiểm tra bản
gốc hay nội dung của những bản tài liệu này – chúng ta phải thật sự
tạm dừng để xem xét cách giới truyền thông thực hiện việc lan truyền
những câu chuyện chơi khăm người nổi tiếng. Chúng ta cũng nên hỏi một
số câu hỏi quan trọng về lí do tại sao luật pháp không đứng ra bảo vệ
những người nổi tiếng đã khuất hay bảo vệ họ khỏi những lời phỉ
báng.
Nhưng đầu tiên, chúng ta hãy bắt đầu
bằng việc lật tẩy một số tin đồn bị bóp méo và rõ ràng những lời
nói dối đang được lan truyền. Tôi đã từng là một người chuyên nghiên cứu về
Michael Jackson trong bảy năm. Tôi đã nghiên cứu cẩn thận về sự phức
tạp của phiên tòa 2005 chống lại anh ấy cũng như sự dàn xếp cho
Jordan Chandler năm 1993.
Điều đầu tiên, chúng ta phải lưu ý là
những thông tin và sự miêu tả trong các bản báo cáo “KHÔNG hề mới” hay
“được khai quật gần đây” – là tất cả thông tin mà bên nguyên và bên bị
đều biết đến trong năm 2004 khi sự truy tố và quá trình Bồi thẩm
đoàn xét xử bắt đầu. Thực tế, nhiều thông tin quan trọng được săn đón
bị rò rỉ và lan truyền trên các mặt báo, sau đó Bồi thẩm đoàn thúc giục thông báo
cho công tố viên của Jackson, điều này chấm dứt không chỉ bởi Mesereau
mà còn bởi bên nguyên và Tòa án Melville, đều công nhận rõ ràng rằng
không có bằng chứng dâm ô trẻ em. Điều này cũng được chính Jackson tuyên
bố chính thức, bởi lẽ anh ấy đặc biệt cho rằng thông tin bị rò rỉ
tới các phương tiện truyền thông từ bản báo cáo của Bồi thẩm đoàn.
Thật đáng để suy nghĩ rằng phiên điều tra của Bồi thẩm đoàn là một
quá trình mà bên nguyên hoàn toàn
có thể đưa ra bản án của họ mà không có lợi trong cuộc thẩm vấn,
bao gồm quá trình khám phá bằng cách tất cả những vật có thể làm
chứng được đưa ra và bàn luận.
Cuối cùng, nhiều quyển sách bị loại bỏ vì được coi
là bằng chứng không được chấp nhận, bởi chúng là những quyển sách có giá trị về mặt thương mại
mà bất cứ ai cũng có thể mua hợp pháp. Trong tất cả những tiêu đề
được xem là bằng chứng được chấp nhận, không phải vì chúng mang tính
khiêu dâm, mà đúng hơn là bên nguyên cảm thấy chúng có thể là những
lý lẽ kết tội Jackson “có thể là đã” sử dụng quyển sách như là
vật liệu trong quá trình điều tra và trong sự nỗ lực chứng minh Jackson
yêu thích sách báo khiêu dâm đồng tính (vì một vài tiêu đề có chứa
những hình ảnh không tao nhã của những đàn ông khỏa thân; tuy nhiên,
đây là những tiêu đề nổi bật của những cuốn sách người lớn (ví dụ
Madonna’s “Sex” là một cuốn sách mà được biết anh ấy đã mua nó đầu
những năm 90) và bởi vì không có dữ liệu nào cho thấy dâm ô trẻ em.
Điều này khiến cho bên nguyên lâm vào tình huống ngượng ngùng xấu hổ
vì đã tạo nên tình huống thu thập bằng chứng khiêu dâm hợp pháp dành
cho người lớn của Jackson, điều mà – phải nói rằng - duy trì sự cường
tráng, nhưng không hề bất bình thường đối với một người đàn ông. Hãy
nhớ cuối cùng những kẻ này đã xâm phạm đời tư của anh ấy. Danh sách
đầy đủ sách báo khiêu dâm người lớn của Jackson mà đã bị tịch thu
trong cuộc đột kích vào Neverland đã được lan truyền rộng rãi trong nhiều
năm, bao gồm hơn 1800 hình ảnh những người phụ nữ khỏa thân. Bạn có
thể tìm thấy danh sách đầy đủ ở đây. Nhưng điều này đã khiến bên
nguyên xấu hổ vì đã cố tình tạo nên một vụ án quấy rối trẻ em
chống lại một người mà “bằng chứng duy nhất” họ có là những bài
báo của Hustler, Playboy, Penthouse, Barely Legal , và những thứ tương tự
là nhiều cuốn sách nghệ thuật khác. Điều mà bạn nên lưu tâm rằng bên
nguyên không hề có dù chỉ là một cái mà chúng ta gọi là bằng chứng
xác thực nhất – loại bằng chứng mà thường đi đến việc kết án trong
những phiên tòa như thế này. Rõ ràng không có những bức thư tay viết
cho bất cứ đứa trẻ nào, không có hình ảnh của anh ấy hoặc bọn trẻ
đang thực hiện những hành vi tục tĩu, không có đoạn video nào về anh
ấy cũng như bọn trẻ đang thực hiện hành vi dâm tục, không có cuộc
nói chuyện điện thoại nào được ghi âm, không chat sex online – nói cách
khác, không có bất kì cái gì có thể dẫn đến việc kết tội trong
những phiên tòa như thế này.
Bạn phải nhớ rằng, Michael Jackson luôn trong sự giám sát chặt chẽ của FBI trong hơn mười năm. Các bản báo cáo cuối cùng kết luận trắng án. Một cuộc điều tra hơn mười sáu phần cứng của máy tính lấy từ cuộc tấn công bất ngờ trong năm 2003 đã tiết lộ không có gì ngoài việc anh ấy thỉnh thoảng truy cập vào những trang khiêu dâm hợp pháp dành cho người lớn, nơi anh ấy đăng nhập với tư cách “ Dr. Black” và “ Marcel Jackson”.
Bạn phải nhớ rằng, Michael Jackson luôn trong sự giám sát chặt chẽ của FBI trong hơn mười năm. Các bản báo cáo cuối cùng kết luận trắng án. Một cuộc điều tra hơn mười sáu phần cứng của máy tính lấy từ cuộc tấn công bất ngờ trong năm 2003 đã tiết lộ không có gì ngoài việc anh ấy thỉnh thoảng truy cập vào những trang khiêu dâm hợp pháp dành cho người lớn, nơi anh ấy đăng nhập với tư cách “ Dr. Black” và “ Marcel Jackson”.
Việc thiếu bằng chứng xác thực, phiên xét xử tóm tắt cơ bản lời nói của kẻ buộc tội Gavin Arvizo chống lại Jackson. Từ điểm đó, hy vọng duy nhất mà công tố viên quận Tom Sneddon và Ron Zonen có là hướng dẫn bên nguyên như là những kẻ chuyên bôi nhọ. Trong sự nỗ lực tuyệt vọng tạo ra “bằng chứng không có thật”, những quyển sách nghệ thuật được đưa ra tranh cãi (không thành công) như là những cuốn sách “có thể” được dùng làm vật mà một kẻ ấu dâm sẽ sở hữu, và sách báo khiêu dâm hợp pháp được tranh cãi để làm “tài liệu trong quá trình điều tra” (một sự tranh cãi mà cũng không thuyết phục Bồi thẩm đoàn, đặc biệt sau vụ Star Arvizo, em trai của Gavin Arvinzo, đã thừa nhận trong cuộc thẩm vấn chéo rằng một tờ báo mà cậu bé đã sớm khẳng định được đưa ra bởi Jackson là một bài báo trên thực tế thậm chí còn chưa được phát hành cho đến 5 tháng sau ngày được cho là vụ việc rắc rối bất ngờ xảy ra).
Vấn đề là việc thiếu những bằng chứng thực sự cốt lỗi, sự khó khăn ngày càng tăng khi họ cố gắng thuyết phục bồi thầm đoàn về “ý định” của một người nào đó với một tấm hình hoặc cuốn sách nghệ thuật đặc biệt. Bạn không thể đoán được ai đó đang nghĩ cái gì trong đầu, hoặc nếu họ đang sử dụng những tài liệu nhất định - dù hợp pháp hay nói cách khác - để thỏa mãn nhu cầu tình dục. Điều này thuộc về vùng “nghi vấn có lý” nhưng không phải là điều gì cũng có thể chứng minh được. Điều duy nhất mà một quan tòa và Bồi thẩm đoàn có thể làm là nhìn vào một mảnh tang vật và hỏi: cái này mang tính khiêu dâm hay không? Và nếu nó mang tính khiêu dâm thì liệu có hợp pháp? Hãy nhớ rằng bất cứ điều gì mà - nói thẳng ra - không mang tính khiêu dâm trẻ em thì không được nắm giữ như bằng chứng chứng thực vì nó không cấu thành tội – ít nhất tính tại thời điểm hiện tại ở Mỹ – khi sở hữu những cuốn sách nghệ thuật hoặc những cuốn sách sex người lớn hợp pháp, dù cho những hình ảnh này sinh động đến mức nào (nhiều hình ảnh trong số đó bị phóng đại hết sức thô tục trong bản báo cáo của giới truyền thông, nhưng có điều chỉ tại một thời điểm).
Câu chuyện gốc từ Radar Online phát hành vào 20 tháng
6, trên thực tế, công nhận rằng những bản báo cáo này xuất phát từ
năm 2003 nhưng không phải là thông tin mới, nhưng họ trình bày câu
chuyện theo cách biến tấu cho nó trở thành những thông tin “mới bị rò
rỉ” hoặc như thể bằng chứng “mới được khám phá” – vì bất cứ lí do
tìm ra là gì – bằng cách nào đó sẽ không bao giờ được đem ra trước
tòa. Điều này, đơn giản nó không phải là sự thật. Vì tất cả những tài
liệu chính thức của tòa liên quan đến vụ án 2005 chỉ ra rõ ràng bên
nguyên và bên bị đều biết đến những tài liệu này. Nhiều bản trong
đó được bàn luận và trưng bày trước khi bồi thẩm đoàn được biết như là “Ngày tục tĩu” không
thành trong phiên tòa (một ngày mẹ Katherine của Jackson lựa chọn dự
phiên tòa). Điều còn sót lại đơn giản là vì người ta cho rằng không
hề tục tĩu, và do đó nó là bằng chứng không được chấp nhận. Đừng
quên, Michael Jackson đã phải chịu đựng một cuộc truy tố nặng nề nhất mà một cá
nhân có thể trải qua. Anh ấy có công tố viên quận người đã làm cho sự
tham vọng về đời sống riêng tư của anh đặt anh ấy phía sau song sắt
hoặc điều khiển anh ấy vĩnh viễn từ Quận Santa Barbara, nơi mà cuối
cùng anh ấy đã chiến thắng. Đây là sự nỗ lực của bên nguyên lùng sục
khắp trái đất để tìm ra “ tội phạm”, bằng chứng và bất cứ nhân
chứng nào sẵn sàng đến trước tòa, bất chấp sự tín nhiệm, và điều
này tiêu tốn hàng triệu đô la tiền thuê trong quá trình điều tra.
Đây là một sự kiện quan trọng để chứng minh bởi vì
tôi nghĩ dấu ấn mà nhiều người đang có, từ những bản báo cáo có
thành kiến của giới truyền thông, đó là những vật chứng này đang
được bàn luận là sự phát hiện “quả bom hẹn giờ” vừa được đưa ra
ánh sáng. Điều này đơn giản không đúng. Đây là tất cả những tin tức
từ một thập kỷ trước và hoàn toàn không có gì trong những bản báo
cáo mà không có trong phiên tòa, những vật chứng này đã đi qua giai
đoạn khám phá. Giới truyền thông đang cố gắng xuyên tạc câu chuyện bởi
vì nó làm cho nhiều tin hàng đầu tục tĩu hơn và trở thành mồi nhử hảo
hạng, nhưng nếu bạn đọc tờ nhật báo, hầu hết mọi người cùng thú nhận
rằng, thực tế, những bản tài liệu cũ đều năm 2003 khi quá trình
điều tra xét xử đang diễn ra. Vậy nên, không có gì mới ở đây và không
có gì mà những công tố viên, cũng như quan tòa và bồi thẩm đoàn
không biết khi Jackson trắng án vào năm 2005. Vì thế, “sách báo khiêu dâm
trẻ em kinh tởm” dâm tục về Michael Jackson đang được săn đón để kiếm
chát trên tất cả các phương tiện truyền thông không có gì ngoài một
vài cuốn sách nhiếp ảnh nghệ thuật (tất cả đều được bán hợp pháp
qua Amazon). Một vài trong số đó được xếp vào loại văn học làm tình
người lớn; tuy nhiên, chúng không tục tĩu và việc người lớn sở hữu
chúng không hề phạm pháp. Chúng bao gồm những tiêu đề mà những nhà
nhiếp ảnh gia và tác giả đạt giải thưởng như Anne Rice, người mà
thậm chí đã viết lời giới thiệu cho một trong những cuốn sách (Underworld)
hiện đang là chủ đề của giới truyền thông.
Vậy câu hỏi tiếp theo là… tại sao lại là lúc này?
Chà, điều này dẫn đến việc giằng xé giữa Radar Online (trước đây được
chỉ đạo bởi Yêu cầu quốc gia Dylan Howard và những công tố viên của
Wade Robson và Jimmy Safechucks, cũng như “người bạn” phản bội của gia
đình Jackson, Stacy Brown, người đã mất đi sự nhiệp vì rao bán lời
nói tục tĩu cho báo lá cải. Robson và Safechuck đều có những vụ án
treo nhắm đến tài sản của Michael Jackson và Radar Online đã trở thành
đồng minh của họ và bằng lòng trở thành nhà phát ngôn cho họ. Chúng
ta biết từ việc thông báo được tuyên bố từ Sở Cảnh sát trưởng Santa
Barbara rằng các bản tài liệu Radar Online không xuất phát từ một
nguồn tin chính thức. Đây là lời tuyên bố từ Vanity Fair và được báo
cáo theo nhiều đài phát thanh tin tức, tuy nhiên những người báo cáo
về vấn đề này dường như lờ đi điều đáng chỉ trích nhất từ tuyên bố
này:
Một vài tài liệu có vẻ là bản copy của những bản
báo cáo được tạo ra bởi Sở Tư pháp hành chính cũng như những bức
hình làm chứng được chụp bởi Sở Tư pháp hành chính với nội dung từ
Internet hoặc từ nguồn tin không rõ. Sở Tư pháp hành chính không phát
hành bất cứ tài liệu nào và/ hoặc tấm hình nào đến truyền thông.
Sở Tư pháp hành chính đã phát hành tất cả bản báo cáo và những
tấm hình như là một phần của quá trình điều tra theo yêu cầu bên
nguyên và bên bị.
Nhiều phương tiện truyền thông đã copy câu chuyện gốc
và giờ cập nhật thông tin gồm lời phát biểu này. Tôi cho rằng điều
này ít ra còn là một bước đi đúng đắn, nhưng vẫn không cứu xét sự
hài lòng của họ để kể một câu chuyện mà rõ ràng đã được xác nhận
bởi các cơ quan có thẩm quyền những người điều tra vụ án theo thông
tin sai.
Hãy nhìn một lần nữa vào lời tuyên bố chính thức
từ Sở Tư pháp Santa Barbara với đoạn văn cốt yếu được nhấn mạnh:
Đặt rải rác nội dung mà chứa đựng thông tin từ
Internet hoặc từ những nguồn không rõ …
Sở Tư pháp hành chính phát hành tất cả những bản
báo cáo và những tấm hình như là một phần quá trình điều tra theo
yêu cầu của bên nguyên và bên bị
Lời tuyên bố cũng nói rõ rằng: không ai ngoài một
nguồn tin chính thức chịu trách nhiệm về việc cung cấp thông tin cho
Radar Online – một người nào đó (hoặc những người nào đó) dành thời
gian cho chiến dịch bôi nhọ hiểm độc cùng lúc trùng hợp với ngày
tưởng nhớ Michael Jackson lần thứ 7 - là lúc gia đình, bạn bè và
người hâm mộ đau thương nhất.
Hậu quả lớn nhất đối với thủ phạm tạo ra trò lừa đảo mà chính hắn ta Ron Zonen tuyên bố, một trong những công tố viên đã đi khắp nơi để tìm ra “bằng chứng” chống lại Michael Jackson, hắn ta đã thèm muốn trong tuyệt vọng. Tuy nhiên Zonen đã tuyên bố chính thức trích dẫn việc thiếu bằng chứng khiêu dâm trẻ em trong cuộc điều tra. Tờ People cho biết:
Chúng ta hãy trở lại với
những tuyên bố quan trọng nhất được đưa ra trong bản báo cáo của luật sư Zonen:
"Không có phim
khiêu dâm trẻ em. Không có video dính liếu đến trẻ em. "
Vậy thì, sau đó, tất cả
những sự huyên náo là về điều gì? Bạn có thể bị sốc và ngạc nhiên khi biết đấy.
Nếu như một người thật sự muốn kiểm tra và phân tích các tài liệu đang được bàn
tán, hóa ra, không chỉ tất cả chúng đến từ những nguồn hợp pháp (những sách nghệ
thuật và đại loại như vậy). Nhưng hầu như những hình ảnh gợi dục đó đều là của
người lớn! Vậy thì... vấn đề ở đây là gì? Có vẻ như một cơn bão truyền thông khổng
lồ đang được hình thành từ khiếu thẩm mỹ về nghệ thuật và sách báo khiêu dâm
người lớn của Michael Jackson. Như tôi đã nói trước đó: nhồi nhét mấy chuyện tầm
phào? Vâng, có thể. Chứng cứ hành vi phạm tội? Không hề.
Và Radar Online (hoặc chúng ta nên bàn về chuyện
ai là người chịu trách nhiệm “rò rỉ” những tài liệu đó cho họ), cũng cố tình
làm giả mạo nhiều hình ảnh làm cho chúng “hiện ra” rõ ràng hơn thực tế. Theo
như ví dụ này. Bên phải là hình ảnh theo như Radar Online đã đăng trực tuyến.
Bên trái là hình ảnh gốc từ sách Bidgood của James Bidgood, là một cuốn sách
pháp luật về nhiếp ảnh người lớn dành cho người lớn. Bên trái là hình ảnh ban đầu
trong cuốn sách của Bidgood. Bên phải là những hình ảnh giống như nó đã được
“chỉnh sửa” từ những tài liệu giả mạo. Như các bạn thấy đó, Radar Online (hoặc
một người nào đó) mục tiêu là cố tình tách các đũng quần để làm cho nó hiện ra
như thể những thanh niên trẻ tuổi trong ảnh của Bidgood đang trần truồng, trong
thực tế họ thật sự mặc quần đùi.
Đó là một bức ảnh của
Rardar Online - cũng như mọi phương tiện truyền thông khác có thể thỏa mãn từ
việc đào xới câu chuyện của người nào đó - thật sự đã có nơi tiêu thụ với mớ “bằng
chứng” và “hình ảnh” đáng sợ của Jackson và “những hình ảnh khiêu dâm trẻ em
man rợ được miêu tả như màn tra tấn trẻ em.” Hóa ra, có ba vấn đề lớn với dòng
tiêu đề giật tít này:
1. Hình ảnh là một phần
của bộ sưu tập nghệ thuật hợp pháp - Một bức tranh biếm họa đã làm nhiều phương
tiện truyền thông thỏa mãn trong việc chế giễu Jackson. Bao gồm The Huffington
Post đã từng dành nhiều lời tâng bốc cho tác phẩm của Hobin vào năm 2013.
Nhưng việc nó có trở
nên tốt hơn hoặc tệ hơn tùy thuộc vào cách bạn “nhìn nó lạc quan hay là bi
quan.” Trong căn phòng sinh hoạt là một quyển sách xuất bản năm 2008, có nghĩa
là ngay khi nó là sách nghệ thuật hợp pháp, nó cũng không thể là một quyển sách
mà Jackson có thể sở hữu trong năm 2003, khoảng thời gian mà Neverland đã bị lục
soát. Những hình ảnh này, sau đó, không thể nào là một phần trong báo cáo chính
thức của cảnh sát vào năm 2003 được. Điều nay đưa chúng ta đến mục 3: hình ảnh
này, sau đó, không bao giờ là một phần trong báo cáo gốc của cảnh sát năm 2003
được. Và thực tế là nó lần đầu tiên được đưa vào trong tài liệu 88 trang gốc được
phát hành bởi Radar Online là bằng chứng của sự giả mạo mà quận trưởng cục cảnh
sát tỉnh Santa Barbara đã đề cập.
Tuy nhiên, dối trá chưa
dừng ở đó. Những báo cáo chính thức của cảnh sát không hề có tranh ảnh nào cả
chỉ duy nhất là những mô tả bằng lời về nội dung cuốn sách.
Đây là báo cáo chính thức
của cảnh sát về các đồ vật bị thu giữ tại Neverland.
Và đây là phiên bản của
Radar Online với những tài liệu ban đầu xoay quanh 6/20 câu chuyện của họ.
Điều này có nghĩa là những
hình ảnh này được đặt trong bản báo cáo gồm 88 trang gốc mà Radar Online đã
phát tán lẫn gieo rắc suy nghĩ đó bởi Radar Online hoặc một người nào đó đã gửi
tài liệu. Có vẻ như nhiều hình ảnh đã được chèn thêm vào, giống như bức ảnh của
Hobin trong số những bức khác. Thậm chí, không phải là các tựa sách được tuyên
bố trong báo cáo, mà là từ các tựa sách có liên quan đến sách mà Jackson thậm
chí không phải người sở hữu. Điều này cho thấy người gửi những báo cáo này đã
tiến hành tìm kiếm một cách tùy tiện để thu về những hình ảnh đó, mà không cần
phải kiểm tra xem những hình ảnh có hợp pháp có xuất xứ từ các tiêu đề được đề
cập hay không. Ví dụ, từ đó cho thấy một số bức ảnh đồ họa mà Radar Online cho
là có từ The Fourth Sex: Adolescent Extremes (một cuốn sách nghệ thuật mà
Jackson đã sở hữu) thực ra là từ một danh sách các cuốn sách yêu thích của nghệ
sĩ nhiếp ảnh gia và biên tập viên "Dazed" Isabella Burley, người đã
đưa cuốn sách này vào danh sách năm cuốn sách yêu thích của mình (Hình ảnh, nó
được tìm thấy, đã được lấy từ những danh sách khác trong danh sách của cô,
không cuốn nào trong số chúng là những cuốn sách mà Jackson sở hữu). Bạn có thể
đọc thêm về cách giả mạo đã được đóng khung ở đây. Điều này cho thấy người đã
chịu trách nhiệm “rò rỉ” những tài liệu cũ này cho Radar Online không chỉ nhận
thức được rằng không có những hình ảnh đó tồn tại trong các tài liệu gốc, đã vậy,
họ còn vô cùng vớ vẫn với việc sử dụng các phương tiện tìm kiếm trên google hoặc
nói cách khác điều này là âm mưu có chủ tâm và những chiến dịch thù hằn xuyên tạc
những tài liệu với những hình ảnh dâm ô được lựa chọn có chủ ý.
Thật thú vị, những người
chịu trách nhiệm “rò rỉ” đã để người khác nhận ra họ bằng cách để lộ những dấu
vết hấp dẫn, điều mà nhiều người hâm mộ Jackson đã nhanh chóng nhận ra: những
ghi chú bí mật còn sót lại trên trang 25 (cũng không phải là một phần của các
tài liệu báo cáo ban đầu của cảnh sát) Rằng "Zonen đã nghỉ hưu và sẽ nói
chuyện" và liệt kê một số điện thoại hiện tại cho Gordon Auchincloss (Ron
Zonen và Gordon Auchincloss là hai luật sư truy tố trong vụ kiện năm 2005 của
Jackson). Đây là những ghi chú hiện tại rõ ràng được thêm gần đây (Zonen đã nghỉ
hưu nhưng rõ ràng không phải là năm 2003 – 2004 khi các tài liệu này được soạn
thảo lần đầu tiên).
Theo như nhiều fan của
Jackson cho biết, họ hoàn toàn tin tưởng vào ý kiến cho rằng “Kế hoạch bôi nhọ
mới nhất” này đã được vạch nên bởi các vị luật sư của Wade Robson và Jimmy
Safechuck, hai gã đàn ông trẻ tuổi đều có cho mình những phiên tòa dân sự (chưa
được cho phép tổ chức) nhắm vào khối di sản của Michael Jackson.
Một điều tệ hại đáng
chú ý hơn là ngay sau khi Jonathan Hobin công bố với giới truyền thông bản báo
cáo nguyên gốc 88 trang của Radar Online đã bị “cắt xén” 27 trang đến còn có 61
trang báo cáo! Thì rõ ràng, họ đã gấp rút dàn dựng mọi thứ nhằm mục đích xóa sạch
mọi tài liệu chính là những bức hình “chắp vá” kia. Và chỉ vài ngày sau sự biến
mất kì lạ của 27 trang báo cáo trên, một tác phẩm gây xôn xao dư luận đã được
thực hiện từ rất lâu bởi gia đình Jackson của tác giả Stacy Brown đề cập đến những
thiếu sót cùng các luận điệu vô căn cứ về các cháu trai của Michael. Luận điệu
đầu tiên được bên khời tố đưa ra khi xuất hiện một vài bức ảnh “đáng nghi” được
bắt gặp giữa Jackson và ba người cháu của mình – Taj, Terryl và TJ Jackson thuộc
nhóm nhạc Pop 3T.
Tuy nhiên, những bức ảnh
“đáng nghi” kia hóa ra lại chính là một phần của bộ ảnh quảng bá cho album đầu
tay của 3T, Brotherhood, một album do Michael Jackson sản xuất. Quan trọng hơn
nữa là, từ khi bắt đầu, những bức hình nghi vấn trên là một phần của bộ ảnh
single “Why” mà chính Michael Jackson đóng vai trò là “nghệ sĩ khách mời”. Bộ ảnh
quảng bá này được chịu trách nhiệm sản xuất bởi nhiếp ảnh gia lừng danh
Jonathan Exley, và theo như chuyên gia makeup của Jackson, Karen Faye, người có
mặt tại đó cho biết, buổi chụp được diễn ra trong công ty với sự chứng kiến của
hàng trăm người. Những bức ảnh trong luận điệu lại bị cho là gợi tình. Và không
còn gì để chối cãi nữa, chúng được dùng nhằm mục đích tâng bốc hình ảnh “người
đàn ông cao to lực lưỡng” (Michael) trong mắt cộng đồng các bạn nữ là fan của
nhóm nhạc. Mặt khác, về cơ bản thì bộ ảnh không thuộc quyền sở hữu của Jackson.
Nhưng thực tế cho thấy, bên nguyên đã cố gắng “cắt xén” bộ ảnh thành nhiều chi
tiết trong như “chứng cứ” hòng chống lại Jackson . Nó cũng cho ta thấy được những
chuyện đang xảy ra lúc bấy giờ, những tin tức tương tự nhau bị bóp méo trong suốt
một thập kỉ trở lại đây giờ lại bị “tái chế” và cung cấp cho bọn “nhai lại” của
giới truyền thông.
Đó không phải là tình
tiết duy nhất mà bên nguyên đã cố gắng giải thích sai lệch và cất giấu cho
riêng mình những thứ thuộc về nghệ thuật của Jackson mà họ gọi là “vật chứng”.
Trang 73 của bản gốc tài liệu Radar Online có viết, một tấm ảnh Polaroid (ảnh
chụp lấy liền từ máy ảnh) mô tả hai cậu bé từ cảnh quay của một bộ phim
Hollywood bằng dòng tiêu đề ngang phía dưới cùng “Are you scared yet?” và “Ha
Ha!” Một bản chép tay bị viết một cách “cẩu thả” giữa các dòng của bản báo cáo
chính thức (nội dung không có trong báo cáo gốc, và điều thú vị hơn cả là những
thứ xuất hiện trong bản viết tay trên lại được chèn như những dòng chú giải ở đầu
trang 25) ám chỉ đó là “Một mã thông điệp đe dọa đến sự an toàn của những đứa
trẻ “sợ tình dục” và đưa chúng lên giường.” Ngoại trừ một vấn đề lớn với giả
thuyết cho rằng:” Bất kì fan hâm mộ nào đấu tranh cho Michael cũng đều biết,
“Are you scared yet” là câu nói “thương hiệu” từ bộ phim Ghosts của Jackson năm
1997.
Tuy nhiên, những ghi chú bổ sung này rõ ràng được thêm vào các báo cáo ban đầu trước khi chúng được chuyển giao cho Radar Online, cũng như các hình ảnh internet được chèn vào và một vài trang của các bài báo chèn vào liên quan đến thuốc Percocet với những ham muốn tình dục. Percocet, một loại thuốc giảm đau được kê toa đã được thu giữ sau khi điều tra về cái chết của Prince, được tìm thấy trong cuộc lục soát bất ngờ tại nhà vào năm 2003.
Tuy nhiên, các tài liệu ban đầu không đưa ra tuyên bố như cố gắng liên kết thuốc với nghiện tình dục.
Thật không may, phương tiện truyền thông đã trở thành một thành viên tham gia rất thiện ý, tạo ra những hình ảnh méo mó trong chủ nghĩa giật tít của Lá Cải và sự thật không được kiểm tra đồng nhất mà lại được phép trình diện. Hơn nữa, có vẻ như ngay cả những lời của các nhà chức trách thực sự có liên quan đến vụ kiện năm 2003-2005 chống lại Jackson đang bị bỏ qua bên dưới sự tấn công của các tiêu đề "mồi nhấp”( “Click bait” là một thuật ngữ mô tả nội dung web mang tính tiêu cực là chủ yếu nhằm tạo ra doanh thu quảng cáo trực tuyến, đặc biệt là tính chính xác hoặc chi phí về chất lượng, dựa vào hình ảnh thu nhỏ bắt mắt hoặc các tiêu đề giật gân để thu hút nhấp chuột) và báo cáo phóng đại quá mức.
Thậm chí, một số phóng viên vô đạo đức đã đi quá xa để ám chỉ Jackson có thể lạm dụng tình dục trẻ em – một sự vô lý kinh khủng và những khiếu nại buồn cười bởi nó đâu hề có cơ sở nào thực tế. Và hơn thế nữa, đây phải gọi là những công kích vu khống tàn nhẫn và vô cùng hiểm độc đối với một người đàn ông chưa bao bao giờ bộc lộ điều gì khác hơn ngoài yêu quý bọn trẻ. Đây cũng là một thái độ tàn nhẫn nhắm vào các con của Jackson, một trong số chúng vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên và một đứa đã cố gắng tự sát do cảm xúc yếu ớt kể từ khi bố cô bé qua đời. Tôi thậm chí thấy nó rất hỗn loạn vậy mà không một ai đặt ra câu hỏi về giá trị đạo đức và trách nhiệm luân lý của giới truyền thông trong tất cả những điều này. Để buộc tội ai đó sở hữu hình ảnh khiêu dâm trẻ em tức là buộc tội người đó vi phạm hình sự, nếu bị cáo còn sống sẽ là một cáo buộc đáng lên án và mãi mãi bị gán nhãn là người phạm tội tình dục. Nhưng một người còn sống thì ít ra họ có thể kháng cự lại nếu như bị các phương tiện truyền thông phỉ báng. Họ có thể kiện đòi bồi thường. Họ có thể tự vệ. Người chết không được đền bù như thế, và có một cái gì đó vốn rất sai trái với ý tưởng đưa ra những cáo buộc nghiêm trọng như thế này đối với một người đàn ông không có mặt ở đây để tự bảo vệ mình nữa, một người đã có ngày tháng hầu tòa từ 10 năm trước.
Thành thực mà nói, đáng ra cả thế giới nên chịu khó lắng nghe Michael Jackson, thay vì cứ nhai mãi về những gì có trong phòng anh. Chuyện đời tư của Jackson từng bị đem ra mổ xẻ một cách vô tội vạ. Anh thậm chí còn bị ép buộc phải tham gia những phiên tòa công khai, đầy mệt mỏi, nhục nhã và bịa đặt . Bản thân sự trong sạch của người đàn ông này cũng bị xâm phạm một cách nghiêm trọng. Toàn bộ những tài sản riêng tư nhất của anh bị kiểm tra theo hướng công khai, kể cả cơ thể.
Bài báo xuất sắc của Charles Thomson năm 2013, “One Of The Most Shameful Episodes In Journalistic History” (Một trong những sự kiện nhục nhã nhất của lịch sử báo giới) thực sự là một cú đánh mạnh vào tất-cả những phương tiện truyền thông từng đưa tin sai lệch về Jackson dạo trước. Đáng buồn là, đâu vẫn đóng đấy. Theo quan điểm của tôi thì mọi sự cũng chẳng có gì tiến triển gì cả. Toàn bộ “chứng cứ” đều đã được đem ra phân tích ở tòa từ thập kỷ trước.
Vậy thì tại sao Radar Online lại hào hứng nhảy dựng lên với vụ bôi nhọ này thế? Họ lặp lại những gì Jackson đã cố chứng minh (và được tuyên trắng án) ở các phiên tòa trước kia. Họ muốn rù quến đám đông nhẹ dạ ngoài kia, tin vào những “chứng cứ” vớ vẩn đã được xem xét và bác bỏ ở tòa từ 12 năm trước. Và rồi bằng cách nào đấy, loạt tin này vẫn ở tuốt những trang nhất các mặt báo 2016.
Có vẻ hơi lạ, nhưng khi vụ kiện tụng này nổi lên thì tôi lại nghĩ ngay đến lá cờ của Liên minh Nam Mỹ (cờ Confedetare). Tổng thống Obama cho rằng lá cờ này cần được đưa vào bảo tàng, để coi như 1 phần lịch sử, chứ không phải chỉ tồn tại chớp nhoáng mà thôi.
Tôi thấy cũng tương tự thế với những thông tin về vụ kiện tụng Michael Jackson. Hiện tại thì những tài liệu chính thống này đã yên vị ở quận Santa Barbara suốt hơn 1 thập kỷ vừa qua. Chúng đúng là “1 phần của lịch sử”, nhưng giờ cũng không còn thích hợp để đem ra nói lại nữa. Tòa tuyên Michael Jackson trắng án ở cả 14 điểm luận tội vào ngày 13 tháng Sáu năm 2005. Và ngày 25 tháng Sáu của 4 năm sau thì anh qua đời.
Thế nhưng vẫn có những kẻ dấm dứt với kết quả này suốt bao năm qua. Để đến bây giờ thì họ lại tiếp tục dối trá, nhào nặn sự vụ trước thành một câu chuyện giật gân, xuyên tạc sự thật, và, vâng.. họ còn nghĩ ra khối thứ “bằng chứng” vốn chẳng bao giờ tồn tại cả.
Nếu các bạn đọc đến đây và cũng đồng tình rằng “chúng ta cần một bộ luật tối ưu hơn để bảo vệ quyền của người quá cố”, thì hãy thử đọc Anti-Defamation Legacy Law Advocates. Đó cũng là một sáng kiến về việc thông qua một bộ luật mới: cho phép thân nhân của người quá cố, đủ thẩm quyền cá nhân để bảo vệ họ - như chính bản thân họ khi còn sống vậy.
Cũng như những gì tôi sẽ đề cập ở phần bình luận phía trên, tôi đang thực hiện một series gồm các nội dung bản báo cáo chính thức về những gì bị thu giữ ở Neverland năm 2003. Và như tôi đã nói, tất cả đều hợp pháp. Chúng đều được xếp vào danh mục ở thư viện Congress. Không hề có những nội dung khiêu dâm hay ấu dâm (mặc dù một vài đầu sách chứa hình ảnh khỏa thân, nhưng vẫn đủ điều kiện để xếp vào mục Sách nghệ thuật - hơn là khiêu dâm).
Một số ít trong những đầu sách sẽ kể dưới, như cuốn The Art of Dave Nestler: Wicked Intentions tốt nhất nên được xếp vào danh mục sách khiêu dâm người lớn, chứa những hình ảnh khỏa thân (nhẹ) ở nữ giới. Hay Room to play của Simen Johan lại mang tiêu đề nghiêng về phần báo chí dâm dục, vẫn như phong cách của Johan (tương tự Jonathan Hobin), nhưng nó đề cập đến hình ảnh những đứa trẻ trong trạng thái bất ổn định hoặc bị bỏ rơi,...
Những shoots hình kiểu “morphing”(*) trong cuốn sách của Johan, chứa những hình ảnh những khuôn mặt trẻ con ghép vào thân hình người trưởng thành (và ngược lại) cũng đều được cấp phép hợp lý cho danh mục Nghệ thuật.
(*morphing là một phong cách nghệ thuật sử dụng những hình ảnh kỹ xảo để tạo hình.)
Chúng phản ánh tình trang “không có tuổi thơ”, về những gì xảy ra khi tuổi thơ của trẻ bị xáo động và về cả những nỗi đau mà khi trưởng thành rồi, đứa trẻ mới có thể nhận thấy được. Chính Jackson cũng từng trải qua tình trạng này suốt thời thơ ấu. Anh thường gián tiếp đưa những sang chấn tâm lý ấy vào những ca khúc của mình. Với những ca khúc mang màu sắc gothic như “Little Susie” - kể về một cô gái nhỏ bị sát hại. Và “Do You Know Where Your Children Are?” về những đứa trẻ bị bắt cóc, luôn sống trong sự sợ sệt và luôn phải trốn chạy. Đến “Hollywood Nights” thì lại là câu chuyện về một cô gái trẻ phải bán thân để đóng phim.
Như vậy, có thể thấy rõ ràng là Jackson hiểu một cách sâu sắc về những mặt tăm tối nhất của tuổi thơ. Đó vừa là nỗi đau, vừa là nguồn cảm hứng lớn lao để anh nỗ lực đấu tranh cho một thế giới tốt đẹp hơn, thông qua những bài hát như “Heal The World.”
The Fourth Sex: Adolescent Extremes của Jake Chapman
Cronos của Pere Formiguera
Underworld của Kelly Klein (là một cuốn với sự giới thiệu từ tác giả Anne Rice)
Room To Play của Simen Johan
Drew and Jimmy của John
Patrick Salisbury
Dressup Playacts and
Fantasies of Childhood của Starr Ockenga
Camp Cove Photos:
Sydney Men của Rod McRae
Scenes D’ Interieur của
Alexandra Dupouy
The Art of Dave
Nestler: Wicked Intentions
Gynoids: Genetically
Manipulated của Hajime Sorayama
Bidgood của James
Bidgood
Naked as a Jaybird của
Dian Hanson
Beach Portraits của
Rineke Dijkstra
Poo-chi của Mayumi Lake
Taorimina của Wilheim
Von Gloeden
The Chop Suey Club của
Bruce Weber
Robert Maxwell
Photographs
Bob and Rod của Tom
Bianchi
Before The Hand of Man
của Roy Dean
The Golden Age of
Neglect của Ed Templeton
Sexual Study of a Man của
Larry Stevens (không bán trên Amazon nhưng có ở thư viện trường Đại học Cornell
!).
Vậy giờ, chúng ta đã
danh sách những cuốn này, hãy cùng xem xem chúng đóng vai trò gì trong việc
truy tố Michael Jackson.
Hãy nhớ, tôi đã nhấn mạnh
ở trên rằng một lượng lớn sách báo về tình dục đã bị thu giữ - một số trong đó
trở thành bằng chứng tại tòa.
Jackson là một người
ham đọc sách, anh từng sở hữu số sách khổng lồ: ước tính khoảng 10,000 đầu sách
khác nhau). Trong những cuốn sách nêu trên có vài cuốn bị đem ra làm bằng chứng
khởi tố. Và chỉ có thể bởi một lý do: chúng chứa ảnh khỏa thân (có thể vẫn là
tài liệu sạch - theo công tố) hoặc là chúng nói lên một phần sở thích đối với
đàn ông của Jackson. Chi tiết này có thể khiến lời khai của bên nguyên có vẻ
đáng tin hơn. Nhưng thực sự thì Jackson không hề có những ấn phẩm khiêu dâm trẻ
em như công tố đã nói.
Công tố viên cho rằng
đó đa phần là “grooming materials”, trong khi KHÔNG có ấn phẩm nào liên quan đến
ảnh khỏa thân nam giới hay trẻ em trai được tìm thấy trong phòng Jackson. (Thực
ra có một phần rất nhỏ trong bộ sưu tập sách của anh có đề cập đến “straight
porn” nhưng “straight porn” là một loại hình khiêu dâm liên quan đến quan hệ tình
dục giữa một người đàn ông và một người phụ nữ). Chúng được lập luận để chỉ ra
thiên hướng tính dục của Jackson (là gay, hoặc ấu dâm- công tố viên vẫn cố chứng
minh cho điều đó !).
Vậy cũng đủ cho bạn thấy
mọi người vụ kiện năm đó phức tạp đến thế nào?
Đây cũng là là một trường
hợp khởi tố mà chứng cứ đem ra bị bác bỏ hoàn toàn (chính công tố viên sau này
cũng phải thừa nhận không có tài liệu ấu dâm trong phòng Jackson). Và rằng, việc
khởi tố hầu như chỉ phụ thuộc vào lời tuyên bố của một gia đình: cho rằng
Jackson đang cố lạm dụng con trai họ, sau khi họ tới ở Neverland. Gia đình
Arvizo đang trong tình trạng phá sản còn Gavin Arvizo thì đang hồi phục sau bệnh
ung thư. Gia đình Arvizo đủ khôn ngoan để nhắm đến tài sản khổng lồ của Jackson
- theo lời nhân chứng.
Tuy nhiên, những người
buộc tội lại không thể cung cấp đầy đủ chứng cớ cũng như những điểm hợp lý
trong lời khai. Nhưng điều đó cũng không thể ngăn công tố viên tin vào mọi thứ
có thể để khởi tố Jackson. Cuối cùng thì họ cũng thất bại thảm hại, nhưng dù gì
cũng đã rất nỗ lực rồi.
Nhiều fans của Michael
Jackson tỏ ra còn khúc mắc với cuốn tiểu sử mới đây của Steve Knoppe : The
Genius of Michael Jackson, mặc dù vậy
thì Knopper cũng đã làm sáng tỏ nhiều điều trong vụ kiện Michael Jackson. Có lẽ
không đáng nhớ, nhưng Knopper, trong quá khứ, từng làm biên tập viên cho
Rolling Stone, không hề thực hiện đề tài của mình dưới tư cách là một fan, mà
là một phóng viên nghiệp dư với sự hứng thú dành cho câu chuyện của Jackson.
Cũng như nhiều nhà báo khác, Knopper đứng ở phía trung lập hoặc nghiêng về vô tội
cho Michael Jackson. Tuy nhiên, ngay cả một nhà báo tự do như Knopper cũng cảm
thấy khó hiểu trước sự thật nực cười ở phiên tòa năm đó rằng : toàn bộ việc khởi
tố chỉ dựa trên chuyện đời tư của Jackson.
Cũng chính xác với những
gì tôi nói ở trên: vụ kiện tụng hoàn toàn chẳng có gì ngoài mớ tưởng tượng cả.
Ban bồi thẩm năm 2005 đã có cơ hội để xem xét mọi thứ mà Jackson có (cũng như
không có) trong phòng mình. Mọi người có thể đã hình thành kết luận riêng của
mình về sở thích của Jackson trong nghệ thuật, cũng như trong tâm sinh lý trưởng
thành,... Nhưng cũng nên giữ một số quan điểm chung: người đàn ông này bị đưa
ra trước tòa là vì cái gì? Sở thích của anh trong nghệ thuật? Trong tình dục?
Hay chỉ để người ta đoán già đoán non về một tội ác mà (họ cho là) đã xảy ra rồi?
Dư luận rõ ràng đang cố
hồi tưởng lại vụ kiện tụng Michael Jackson khi trước. Và như tôi đã nói, là một
vụ kiện bị dàn xếp, tỉ mỉ và vô cùng tàn độc.
Mức độ tàn độc còn vượt
cả tội ác, và nó đáng được đem ra làm lời cảnh tỉnh cho những phương tiện truyền
thông ở khắp mọi nơi rằng: phải kiểm tra kỹ độ xác thực của thông tin trước khi
đem ra công bố rộng rãi trước công chúng.
___________________________
Được dịch bởi:
Rosy Nguyễn (6 trang đầu)
Tuyền Michael (5 trang tiếp)
TK Phước (1 trang)
Thầy Hưng (5 trang cuối)