TỔNG HỢP CHI TIẾT NGUYÊN NHÂN, DIỄN BIẾN VÀ KẾT QUẢ CÁC VỤ KIỆN LDTD CỦA MICHAEL JACKSON
--------------------------------------------
--------------------------------------------
Bài viết được dịch từ
Wiki nước ngoài. Thông tin chính xác và chi tiết.
Vào mùa hè năm 1993, Evan Chandler cáo buộc Michael Jackson
có hành vi lạm dụng tình dục đối với con trai của ông là Jordan chandler 13 tuổi.
Mối quan hệ giữa Jackson và Evan Chandler bắt đầu từ tháng 5 năm 1992, ban đầu
chính Evan Chandler là người hoan nghênh và khuyến khích mối quan hệ bạn bè này
và ông ta còn khoác lác về mối quan hệ thân thiết với một nhân vật nổi tiếng
như Michael. Tình bạn này được biết đến rộng rãi bởi các tờ báo lá cải khi họ
nói rằng Jackson đã trở thành một thành viên của gia đình Chandler.
Trong tháng 6 năm 1993, Chandler đã nói với vợ cũ của mình -
June, người đang chăm sóc Jordan, về việc nghi ngờ rằng con trai của họ đang ở
trong một mối quan hệ không đứng đắn với Jackson nhưng June đã bác bỏ những lo
lắng của ông ta. Theo một số nguồn tin, Chandler đã đe dọa sẽ đi đến sở cảnh
sát với những bằng chứng ông đã có về vụ việc của Jackson và nhờ luật sư Bert
Fields can thiệp vào vụ việc. Luật sư của Chandler, Barry K. Rothman, đã gọi
bác sĩ Mathis Abrams và báo cáo một tình huống giả về việc bị lạm dụng tình dục
đối với con trai ông ta.
Không cần gặp Jordan, Abrams sau đó đã gửi cho Rothman một bức
thư vào ngày 15 tháng 7, trong đó nêu là có "những nghi ngờ có căn cứ"
của việc lạm dụng tình dục và nếu nó đã xảy ra, ông sẽ nhận được yêu cầu từ
pháp luật để liên hệ với Phòng Dịch vụ trẻ em Los Angeles. Ngày 4 tháng 8,
Chandler và Jordan đã gặp Jackson và Anthony Pellicano, thám tử tư của Jackson
và Chandler để đọc thư của Abrams. Sau đó, ông mở các cuộc thương lượng để giải quyết vấn đề trên bằng tiền. Ngày 16 tháng 8, ba ngày sau khi Chandler và
Rothman đã từ chối một lời đề nghị giải quyết trị giá 350.000 USD từ phía
Jackson, luật sư của June thông báo với luật sư Rothman rằng ông sẽ nộp toàn bộ
giấy tờ kháng cáo vào buổi sáng tiếp theo để buộc Jordan trở lại với Chandler
sau khi ông ta cho phép Jordan tham gia lượt biểu diễn tại châu Á trong tour diễn
của Jackson, Dangerous World Tour.
Vào ngày Jackson bắt đầu chặng thứ ba trong tour lưu diễn của
mình, tin tức về các cáo buộc lạm dụng tình dục nổ ra từ các phương tiện truyền
thông trên toàn thế giới. Jackson cuối
cùng cũng phải hủy bỏ phần còn lại của tour diễn do các vấn đề liên quan đến sức
khỏe phát sinh từ vụ bê bối trên. Trong tháng 1 năm 1994, Jackson đã hoàn thành
thỏa thuận tài chính với số tiền khoảng 32,000,000 USD với Chandler để giải quyết
vấn đề này và vụ việc đã khép lại vào tháng 9. Evan Chandler đã tự sát vào ngày
5 tháng 11 năm 2009 (5 tháng sau khi Michael Jackson qua đời, ông tự sát trong
căn hộ của mình ở Jersey City, New Jersey).
Tình bạn, đoạn băng ghi
âm, những ngụy luận điệu và việc đàm phán:
Vào mùa hè năm 1993, có một vụ việc được tiết lộ ra rằng
Jackson đã để trẻ em ngủ qua đêm trên cùng một giường với anh ấy trong điền
trang Neverland, điều này xảy ra trong sự chú ý cao độ của cánh truyền thông giữa
lúc anh ta còn đang bị cáo buộc bởi tội lạm dụng tình dục trẻ em. Jackson kết
tình bạn hữu với Jordan Chandler và gia đình của cậu bé sau một cuộc gặp vào
tháng 5, năm 1992 và Jordan cũng là một fan hâm mộ của Jackson. Tình bạn của họ
trở nên khăn khít đến mức tờ National enquirer (một tờ báo lá cải) viết hẳn một
câu chuyện với tựa đề "Gia đình nuôi mới của Michael" nhằm ám chỉ
rằng Jackson đã ''hẫng" cậu bé từ chính tay người cha đẻ Evan Chandler, bấy
giờ là một nha sĩ và từng thừa nhận sự ghen tị của mình đối với Jackson khi
chính đứa con đẻ của mình lại bị một người khác ảnh hưởng nhiều đến như vậy.
Theo tiểu sử gia viết về người nổi tiếng J.Randy Taraborrelli, Chandler - cha cậu
bé đã từng truy vấn :"Nghe này! Có phải ông đang giao cấu với con trai tôi
không?" Và ngay sau lúc Jackson phủ nhận điều đó, Chandler dẹp bỏ suy nghĩ.
Jackson từng mời Jordan cùng với chị gái và mẹ đến tham quan Neverland vào những
ngày cuối tuần và tất cả bọn họ cũng cùng có thể đi du lịch đến Las Vegas và
Florida. Nhưng dần dần thì những chuyến du ngoạn cuối tuần này bắt đầu ảnh hưởng
đến việc ghé thăm theo định kỳ của Jordan đối với cha cậu bé khi mà cậu ta hào hứng
với Neverland hơn là thăm bố. Vào tháng 5, năm 1993, khi Jackson ngồi cùng với
Jordan và bố, ông ấy đã thúc giục Jackson dành nhiều thời gian hơn với con trai
ông ở ngay tại nhà và thậm chí ông ta còn đưa ra đề nghị xây thêm một khoảng
không gian thêm trong chính căn nhà này để Jackson có thể ở đây luôn. Sau khi
phòng quy hoạch địa phương đáp trả về sự bất khả thi của việc xây thêm,
Chandler gợi ý thêm về việc xây hẳn một căn nhà mới cho ông ấy. Cùng tháng đó,
Jordan và June bay cùng với Jackson tới Monaco để dự giải thưởng âm nhạc thế giới.
Theo luật sư của June, ông Michael Freeman cho rằng: "Evan đã bắt đầu ganh
ghét với sự ảnh hưởng này và cảm thấy bị bỏ rơi." Trong ngày trở về,
Chandler đã được làm dịu lòng hơn bởi một cuộc viếng thăm 5 ngày của Jackson,
và khi Jackson ngủ trong phòng với Jordan và anh dượng. Chandler đã cho rằng
đây chính là khoảng thời gian mà ông ta dấy lên sự nghi ngờ về những hành vi lệch
lạc về tình dục của Jackson, mặc dù ông ta thừa nhận rằng Jackson và Jordan
luôn mặc quần áo khi ông ta bắt gặp họ ở trên giường cùng nhau và ngoài ra cũng
không có sự chứng kiến nào về hành vi tình dục xảy ra giữa hai người cả.
Vào ngày 2, tháng 7 năm 1993. Chandler đã bị thu âm lại khi
đang thực hiện một cuộc điện đàm cá nhân: “Chả có lí do nào mà hắn ta (tức Jackson) phải dừng gọi điện cho tôi cả! tôi đã tìm được cho mình một thằng cha
khó chơi nhất (tức luật sư của Chandler, ông Barry Rothman), tất cả những điều
hắn ta cần làm là đưa chuyện này ra công chúng một cách nhanh nhất, rầm rộ nhất
và chế nhạo nhiều người nhất mà gã ta có thể làm. Hắn là thứ bẩn thiểu, xấu
tính, ranh ma và thèm khát công chúng. Mọi thứ đang biến chuyển theo một kế hoạch
định sẵn mà không chỉ có tôi tham gia vào. Một khi tôi nhấc điện thoại lên và gọi,
gã ta sẽ hủy hoại tất cả mọi người trong tầm mắt bằng một cách tài tình, bẩn
thiểu và ác độc nhất mà gã có thể. Tôi đã ban cho gã ta đầy đủ quyền lực để làm
điều đó. Jackson là một gã ác độc, không, hắn còn tệ hơn thế nữa và tôi thì có
đầy đủ chứng cứ để chứng mình được điều đó. Và đã làm thì tôi chắc chắn sẽ thắng
đậm, chả có lí do nào để thua cả. Tôi sẽ đạt tất cả những gì mình muốn và bọn họ
thì sẽ bị hủy hoại mãi mãi. Sự nghiệp của Jackson coi như tiêu tan!”
Trong một cuộc hội thoại tương tự, khi được hỏi điều này sẽ ảnh
hưởng đến con trai của ông như thế nào? Chandler đã trả lời:
"Điều này không quen thuộc với tôi, nó sẽ là một cuộc thảm sát
nếu tôi không đạt được thứ mình muốn, nó sẽ trở nên rầm rộ hơn tất cả chúng ta
cộng lại… Gã này (tức Jackson) sẽ bị nhạo báng trên niềm tin của mình… và hắn sẽ
không bán được thêm một đĩa nhạc nào nữa.”
Đoạn hội thoại được ghi âm lại ấy là một chứng cớ quyết định
thắng lợi của việc bào chữa cho Jackson trước những lời luận tội chống đối anh ấy.
Anh và những người ủng hộ tranh luận rằng anh là nạn nhân của một người cha
ghen tuông, người mà chỉ có một mục đích duy nhất là kiếm chác ít tiền từ tay một
danh ca. Vào tháng 10 năm 1994, Mary A Fischer của tờ tạp chí GQ đã tường thuật
lại rằng chính Evan Chandler đã châm ngòi bằng việc buộc tội Jackson lạm dụng
con trai ông ấy, trước đó ông ta đã yêu cầu giao kèo một kịch bản với Jackson
thay vì đến đồn cảnh sát.
Theo Taraborrelli, Chandler bị ép buộc phải thừa nhận rằng
mình đã dùng loại thuốc "Sodium amytal" giảm đau vốn đã có nhiều quan điểm gây
tranh cãi khi nhổ răng cho Jordan vào đầu tháng 8. Vào ngày 3 tháng 5, năm
1994, tờ báo KCBS - TV tường thuật lại rằng chính Chandler đã xác nhận rằng đó loại
thuốc được dùng cho việc nhổ răng và lời nhận định đó được đưa ra trong khi
Jordan đang trong thời gian bị ảnh hưởng của thuốc. Mark Torbiner, bác sĩ gây
mê răng hàm mặt quản lý loại thuốc đó nói với tờ tạp chí GQ là loại thuốc "Sodium amytal" chỉ được sử dụng khi đó là mục đích của nha khoa bởi lẽ thuốc này
thuộc dòng an thần, có khả năng làm cho bệnh nhân ở trong trạng thái bị thôi
miên nếu bị tiêm vào tĩnh mạch. Một nghiên cứu năm 1952 đã bóc trần sự thật về
loại thuốc này như là một huyết thanh ‘’sự thật’’ và theo lời mô tả thì loại
thuốc đó có thể làm cho những hồi tưởng không thật bị tiêm nhiễm vào đầu óc.
Giáo sư Phillip Resnick - bác sĩ tâm thần có danh tiếng ở Cleveland cho rằng “đó chính là phương pháp trị liệu bệnh tâm thần và mọi người
sẽ nói những thứ không thật khi sử dụng Sodium Amytal.” Vào giữa tháng 5, năm
1994, ở hạt Napa, California, Gary Ramona đã thắng kiện trước bác sĩ trị liệu
và bác sĩ tâm lý của con gái mình, những người mà đã tiêm cho cô Sodium Amytal.
Tên bác sĩ tâm thần đã thừa nhận rằng thuốc đã làm cho con gái của Ramona nhớ
ra chi tiết những hành động xâm hại tình dục của Ramona, nhưng một tờ trình ngắn
gọn cho tòa của Martin Orne, một nhà tâm lý học của trường ĐH Pennsylvania, người
đã tiên phong trong đề tài nghiên cứu về thôi miên và Sodium Amytal nhận định rằng
loại thuốc đó không hiệu quả trong việc làm sáng tỏ sự thật. Bệnh nhận trở nên
nhạy cảm và chấp nhận những gợi ý tùy theo những hoàn cảnh và tùy theo những lời
nhận xét của người phỏng vấn. Đây là thử thách pháp lý thành công đầu tiên về vấn
đề “hiện tượng kiềm nén trí nhớ.” Bác sĩ Kenneth Gottlieb, một nhà tâm lý học ở
San Francisco cũng từng nói “đó chắc chắc là một loại thuốc tâm thần… tôi sẽ
không bao giờ dùng thứ thuốc đó với một người không tỉnh táo trừ khi không có một
loại thuốc nào khác có sẵn, và tôi cũng sẽ không bao giờ dùng nó mà không có những
thiết bị hồi sức hoặc cấp cứu phòng khi có sự dị ứng thuốc, và chỉ khi nào có
bác sĩ gây tê có mặt”
Theo ông Diane Demond của Hard copy, băng thu âm của Torbiner
cho thấy rằng Robinul và Vistarol được quản lý thay vì Sodium Amytal. Ban quản
lý thuốc ở Mỹ đang điều tra về sự quản lý thuốc của Torbiner ở gia trang của
ông ta, nơi mà hầu hết diễn ra hành động tiêm morphine và Demerol cho bệnh
nhân. Đơn ủy nhiệm của hội đồng giám định thuốc đề cập rằng ông ta bị cấm quản
lý thuốc chỉ riêng trong quá trình nha khoa, nhưng ông ra đã không tôn trọng
đơn ủy nhiệm này. Ví dụ như là ông ta đã tiêm cho Barry Rothman thuốc gây tê
thông thường trong quá trình cấy ghép tóc. Torbiner đã giới thiệu với Chandler
và Rothman vào năm 1991, khi Rothman cần công việc nha khoa.
Suốt một vài tháng sau đó cả hai bên đã thỏa thuận bất thành
với nhau (ngoài tòa) về mặt tài chính. Sandler và đội ngũ pháp lý của ông ta
đã yêu cầu 20 triệu đô hoặc sẽ đưa vụ này đến tòa hình sự. Jackson đã từ chối lời
đề nghị đó và nói rằng “Không đời nào!” Một vài tuần sau đó, nhóm pháp lý của
Jackson cũng đã đề nghị ngược lại với số tiền 1 triệu đô, nhưng Sandler cũng từ
chối. Pellicando đã nói rằng anh ấy đã đưa lời đề nghị với mục đích là khiến
Sandler ngồi vào đàm phán và thu âm lại một trong số điện thoại bàn gọi tới
Rothman để mô tả về điều này. Người bố sau đó đã hạ thấp cái giá mà anh ta đưa
xuống thành 15 triệu đô. Jackson bác bỏ và đồng thời hạ thấp lời đề nghị ngược
lại xuống còn 350 nghìn đô. Khi cả hai bên thỏa thuận bất thành, Chandler đã
quyết định đem vụ việc đến tòa. Chandler sau đó đem con trai đến một nhà tâm lý
học tên là Bác sĩ Mathis Abrams và trong suốt 3 giờ khám với ông ta, Jordan
Chandler đã nói rằng cậu ta có một mối quan hệ liên quan đến tình dục với
Michael Jackson trong một khoảng thời gian vài tháng, gồm những việc như hôn,
thủ dâm và làm tình bằng miệng. Sau đó cậu ta lặp lại rằng những nhận định này
cho cảnh sát và đưa ra một đoạn miêu tả chi tiết về thứ mà cậu ta cho rằng là
dương vật của Michael Jackson.
Công bố cáo buộc, cuộc điều tra và Latoya Jackson:
Ngày 8 tháng 8, Đơn vị Lạm dụng tình dục trẻ em của Bộ Cảnh
sát Los Angeles bắt đầu một cuộc điều tra hình sự về Jackson. Cùng ngày, mẹ của
Jordan Chandler nói với cảnh sát rằng bà không tin Jackson đã lạm dụng con trai
bà. Vào ngày 21, một lệnh khám xét đã được ban hành, cho phép cảnh sát lục soát
trang trại Neverland của Jackson. Cảnh sát thẩm vấn 30 trẻ em là bạn của
Jackson, tất cả các bé đều nói rằng Jackson không phải là kẻ ấu dâm. Một cảnh
sát tham gia vào cuộc điều tra đã nói với tờ
“Los Angeles Times” rằng không có bất cứ bằng chứng nào (về y tế, ảnh chụp
hay video) được tìm thấy có thể cấu thành hồ sơ tội phạm. Cùng ngày cáo buộc được
công khai, Michael Jackson bắt đầu thực hiện chặng thứ 3 tour diễn vòng quanh
thế giới Dangerous tại Bangkok. Đến ngày 24, điều tra viên của Jackson đã tổ chức
một cuộc họp báo về cáo buộc của Chandler nhằm tống 20 triệu đô từ nam ca sĩ, mặc
dù điều tra viên không hề đề cập đến việc phía Jackson đã đưa ra nhiều lời đề
nghị phản đối sau khi những yêu cầu của điều tra viên không được chấp thuận.
Ngày 25, những người bạn nhỏ tuổi của Jackson, Brett Barnes và Wade Robson tổ
chức một cuộc họp báo, nói rằng họ đã ngủ trên giường của Jackson, nhưng không
hề có tình dục. Gia đình Jackson cũng sớm tổ chức một cuộc họp báo ủng hộ
Jakson, họ hoàn toàn tin rằng Jackson là nạn nhân trong một nỗ lực độc ác nhằm
lợi dụng danh tiếng và sự giàu có của ông. Cảnh sát sau đó đã bắt đầu một cuộc
điều tra nhằm vào những hành động trước đây của Evan Chandler và phát hiện ra
ông này nợ 68.400$ tiền cấp dưỡng nuôi con, mặc dù ông ta có mức lương
nha sĩ khá cao. Vào ngày 8 tháng 11, cảnh sát đã khám xét căn nhà Hayvenhurst của
Jackson, nhưng không tìm thấy thứ gì quan trọng để bổ sung vào cuộc điều tra.
Theo các báo cáo nội bộ của Phòng dịch vụ gia đình và trẻ em Los Angeles (DCFS)
tại thời điểm đó, câu chuyện của Chandler phần lớn là phù hợp, nhưng thời gian,
địa điểm và một số chi tiết khác tỏ ra không phù hợp. Cũng theo báo cáo, DCFS
đã bắt đầu điều tra Jackson với cáo buộc của Chandler vào tháng 8 năm 1993 và
một lần nữa vào năm 2003. Báo cáo cho thấy LAPD (Bộ Cảnh sát Los Angeles) và
DCFS đã không tìm thấy bất cứ một bằng chứng đáng tin cậy cậy nào về sự lạm dụng
tình dục.
Mùa đông năm 1993, mặc dù đã không gặp mặt và nói chuyện với
Jackson trong nhiều năm, Latoya Jackson lại tuyên bố rằng cô có bằng chứng em
trai cô là một kẻ ấu dâm, cô đã chuẩn bị tiết lộ bằng chứng này với một khoản
phí là 500.000$. Một cuộc chiến đấu thầu nổ ra giữa các tờ báo lá cải Anh và Mỹ,
tuy nhiên nó nhanh chóng qua đi khi họ nhận ra tiết lộ của cô không như những
gì cô tuyên bố. Sau đó tại Israel, Latoya nói “Tôi không thể và sẽ không trở
thành một đồng phạm im lặng trước tội ác của cậu ta đối với các em nhỏ... Quên
siêu sao đi, quên biểu tượng đi. Nếu cậu ta chỉ là bất kì một người đàn ông 35
tuổi nào khác ngủ với các bé trai, các bạn sẽ không thích cậu ta.” Cô cũng
tuyên bố rằng những tấm séc đã được chi ra cho một số bé trai, và rằng việc bị
lạm dụng thể chất khi còn bé đã biết Jackson thành một kẻ bạo hành. Cô sau đó
còn nói rằng Jackson đã cố gắng bắt cóc và giết cô. Mọi người trong gia đình
Jackson đã từ bỏ cô, và trong những năm tiếp theo, Latoya đã thừa nhận rằng cô
bị ép buộc đưa ra những tuyên bố cáo buộc ấy bởi chồng cô vì lợi ích tài
chính. Chỉ ngay trước khi đưa ra những cáo buộc, chồng cô bị bắt vì đánh vào mặt,
tay và chân cô bằng một chiếc ghế. Sau này khi bước sang thiên nhiên kỉ mới,
Jackson đã tha thứ cho chị gái mình.
Lisa Marie Presley, các vấn đề sức khỏe, sự hồi phục chức
năng và Elizabeth Taylor:
Michael Jackson gặp Lisa Marie Presley (và Elvis Presley) lần
đầu vào năm 1974, trong một sự kiện của nhóm Jackson 5 tham gia tại MGM Grand.
Vào tháng 11 năm 1992, Jackson đã liên lạc lại với Lisa thông qua một người bạn
chung, hai người liên lạc với nhau gần như mỗi ngày qua điện thoại. Khi các cáo
buộc lạm dụng tình dục trẻ em nổ ra, Jackson trở nên phụ thuộc vào sự hỗ trợ
tinh thần của Lisa, Lisa rất lo lắng về sức khỏe giảm sút cũng như tình trạng
nghiện thuốc giảm đau của Jackson. Cô giải thích, “Tôi tin rằng anh ấy không
làm bất cứ điều gì sai trái, anh ấy đã bị buộc tội sai và tôi bắt đầu sụp đổ
theo anh ấy. Tôi rất muốn cứu anh. Tôi cảm thấy tôi có thể làm được điều đó.”
Trong một cuộc điện thoại Jackson gọi cho Lisa, cô ấy mô tả ông đã không tỉnh
táo, nói chuyện không mạch lạc và có ảo giác. Mùa thu năm 1993, Jackson gọi điện
thoại cho Lisa và hỏi rằng “Nếu anh cầu hôn em, em sẽ đồng ý lấy anh chứ?” Lisa
đồng ý. Cuộc hôn nhân đã diễn ra, và như cô ấy nói, đó là một cuộc hôn nhân
bình thường, có các sinh hoạt tình dục. Họ ly dị gần hai năm sau đó và vẫn tiếp
tục là bạn tốt của nhau.
Jackson bắt đầu uống thuốc giảm đâu, gồm có Valium, Xanax và
Antivan để đối phó với tình trạng stress do các cáo buộc chống lại ông gây ra.
Một vài tháng sau khi tin tức về cáo buộc lan ra, ông đã bị sụt khoảng 10 pound
(tương đương gần 4,6kg) và bắt đầu ngừng ăn uống. Theo Jackson, ông có xu hướng
ngừng ăn khi thật sự bị khó chịu hay bị tổn thương, Elizabeth đã phải ép ông ăn
trong suốt thử thách này, “Chị ấy lấy muỗng và đặt vào miệng tôi.” Ông cũng
cho biết sau đó đã bất tỉnh và phải được cho ăn qua đường tĩnh mạch. Trong một
bản khai của tòa án liên quan đến cáo buộc lạm dụng tình dục trẻ em, mặt ông
tái đi vì buồn ngủ, thiếu tập trung và liên tục nói lắp bắp. Ông thậm chí không
thể nhớ ngày phát hành album mới nhất hay tên của những người làm việc cùng
ông, ông mất tới vài phút để nhớ ra tên của các album đã phát hành gần thời điểm
đó nhất. Sức khỏe của ông xấu đi đến mức phải hủy phần còn lại của tour diễn và
bay sang London cùng vợ chồng Elizabeth Taylor. Nhưng khi đến sân bay, Jackson
đã bị giữ lại, ông được đưa đến nhà quản lí của Elton John, sau đó đến một
phòng khám bởi vì trong quá trình kiểm tra hành lí nhập cảnh, 18 lọ thuốc đã được
phát hiện trong một chiếc vali. Jackson đặt toàn bộ tầng thứ tư của phòng khám,
ông được tiêm một liều Valium IV để tạm thời tách ra khỏi thuốc giảm đau. Phát
ngôn viên của Jackson nói với các phóng viên rằng nam ca sĩ hiện tại “gần như
không có khả năng sử dụng trí não của mình.” Trong các phòng khám, Jackson tham
gia vào các nhóm với các các buổi trị liệu một bệnh nhân – một bác sĩ.
Lệnh khám xét thân thể:
Tháng 12 năm 1993, Jackson nhận được lệnh thực thi khám xét
thân thể vì cảnh sát muốn xác minh lại những mô tả của Jordan Chandler về bộ phận
kín trên cơ thể của Jackson. Lệnh này cho biết cảnh sát đã kiểm tra, chụp ảnh
và quay video toàn bộ cơ thể của Jackson bao gồm: dương vật, hậu môn, hông,
mông và bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể Jackson. Giấy khám xét cho biết rằng
họ đang tìm kiếm sự biến đổi màu hoặc bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh Vitiligo (Bạch
biến) mà Jackson đã nhắc đến trước đó, hoặc bất kỳ sự rối loạn da nào khác và nếu
Jackson không tuân thủ, sẽ bị xem là dấu hiệu phạm tội trong phiên tòa. Cuộc
khám xét thân thể diễn ra vào ngày 20/12/ 1993 tại điền trang của Jackson. Đại
diện cho bên khởi tố là: luật sư quận Santa Barbara - Tom SNeddon, một thám tử,
một thợ chụp hình và một bác sĩ. Bên đại diện thay mặt cho Jackson là hai luật
sư, một bác sĩ, một thám tử, một vệ sĩ và một nhiếp ảnh gia. Các luật sư và Tom
Sneddon đồng ý rời khỏi phòng khi cuộc khám xét diễn ra và Jackson còn yêu cầu
điều tra viên bên khởi tố rời khỏi phòng, ông ấy đã rời khỏi ngay sau đó. Trong
một trạng thái rất dễ xúc động (tổn thương tâm lý), Jackson đứng trên sàn ở giữa
phòng và cuộc khám xét kéo dài khoảng 25 phút. Mặc dù anh ấy chưa bao giờ bị chạm
vào cơ thể.
Các lời tường thuật khác nhau về việc liệu những bức ảnh của
Jackson có đúng với các cáo buộc của Chandler hay không? Tập đoàn Reuters tường
thuật lại rằng một nguồn tin chưa xác thực mà họ thăm dò được vào ngày
27/01/1994 rằng: “hình ảnh bộ phận sinh dục của Jackson không khớp với lời mô tả
của cậu bé Jordan Chanlder” được tường thuật trên tờ “USA Today” vào ngày 28/1.
Tuy nhiên, theo chuyên viên tư vấn về vấn đề lạm dụng tình dục trẻ em Bill
Dworin, người từng là một trong những nhà thám tử hàng đầu của sở cảnh sát
thành phố Los Angeles đã nêu ra những lý lẽ, mô tả của Jordan Chandler đã được
biên soạn cùng với những bức ảnh chụp bộ phận sinh dục của Jackson. Tiến sĩ
Richard Strick, người đã tiến hành khám xét bộ phận sinh dục của Jackson nói:
“Sau khám xét, tôi cho rằng các bức ảnh và mô tả hoàn toàn khớp với nhau.”
Theo Sneddon, trong một bản ghi chép năm 2005 của People v.
Jackson “Những bức ảnh này cho thấy một dấu vết ở phía bên phải dương vật của bị
cáo ở cùng vị trí tương đối giống như vết sưng tối do Jordan Chandler phát thảo
trong bản vẽ của anh ta về dương vật dựng thẳng của bị cáo và bản phát thảo mô
tả về vùng dương vật bị đổi màu của bị cáo là một bằng chứng rất quan trọng bằng
hình ảnh được chụp.” Tom Sneddon đã tuyên bố để chấm dứt mọi chuyện: “tôi tuyên
bố dưới mức hình phạt dành cho việc khai man rằng những điều được tường thuật lại
ở trên là đúng và chính xác ngoại trừ các tuyên bố về thông tin và những niềm
tin, cũng như những tuyên bố đó, tôi tin rằng là đúng sự thật.”
Đã có báo cáo cho rằng Jordan Chandler tuyên bố Michael
Jackson đã cắt bao quy đầu. Tuy nhiên, báo cáo khám nghiệm tử thi của Jackson
cho thấy ông chưa cắt bao quy đầu và bao quy đầu của ông vẫn còn giữ nguyên
hình dáng tự nhiên và không có dấu hiệu đã từng bị cắt. Taraborrelli tuyên bố rằng
Jordan Chandler đã nhìn thấy chính xác làn da màu xám trên mông, vùng lông xung
quanh háng, tinh hoàn màu hồng và màu nâu. Tuy nhiên, ban đầu các nhà điều tra
tuyên bố Jordan Chandler nói rằng Jackson có những vết lốm đốm trên bộ phận
sinh dục, màu sắc thì “tương tự như màu sắc khuôn mặt” của anh ấy thay gì màu hồng
và nâu như lời tường thuật của Taraborrelli. Vào ngày 10/2/1993, Jackson tiết lộ
với Oprah rằng ông mắc một chứng bệnh rối loạn sắc tố làm rối loạn sắc tố da và
hình thành những vết lốm đốm trên da của ông và trang đđiểm chính là cách
Jackson sử dụng để làm đều màu làn da của ông. [Cuộc phòng vấn trực tiếp này đã
thu hút 90 triệu người xem và sau khi phát sóng, căn bệnh Vitiligo của Jackson
đã được các chuyên gia truyền thông chia sẻ rộng rãi].
Theo tường thuật của thám tử Anthony Pellicano. Người đã chất
vấn Jordan vào tháng 7/1993, sau khi Jordan nhận cuộc gọi của Evan Chandler (cha
ruột), Jordan đã phủ nhận việc mình nhìn thấy cơ thể của Jackson nhưng Jordan
nói Jackson đã từng nhấc áo lên một lần để Jordan thấy những vết lốm đốm trên
da của ông ấy. Theo chỉ thị của Đại bồi thẩm đoàn, các nhà điều tra đã đưa ra một
cuộc dò xét về tiểu sử của Jackson, bao gồm các cuộc phỏng vấn gia đình, để xem
liệu ông có bất kỳ cuộc phẫu thuật hay thủ tục nào để thay đổi diện mạo của ông
không? Bởi lẽ khi bồi thẩm đoàn kết hợp các lời mô tả của Jordan Chandler thì
rõ ràng thiếu sự trùng khớp.
Công bố ngay sau đó là báo cáo nội bộ trong LFSD và DCFS của
Quận Los Angeles cho thấy DCFS đã làm sáng tỏ vụ việc của Jackson, về những cáo
buộc lạm dụng tình dục hoàn toàn vô căn cứ của cậu bé Jordan Chandler và sau đó
là kiện cáo của cậu bé Arvizos vào năm 2003.
Vào ngày 22/12, Jackson đáp trả lại những cáo buộc và những
điều đã xảy đến trong khoảng thời gian đầu tiên trong trang trại của anh ấy.
“Như các bạn đã biết, sau khi tour diễn kết thúc, tôi vẫn đang
ở nước ngoài để điều trị chứng nghiện thuốc giảm đau của mình... Đã có nhiều
tuyên bố đáng kinh tởm được đưa ra gần đây liên quan đến những cáo buộc rằng
tôi đã thực hiện những hành vi không đứng đắn. Những tuyên bố này về tôi là
hoàn toàn sai sự thật... Tôi sẽ nói rằng tôi đặc biệt bất bình về cách xử lý
kinh khủng của giới truyền thông, không thể tin được, đa số giới truyền thông
thật đáng sợ. Giới truyền thông đã tận dụng mọi cơ hội để mổ xẻ và thao túng những
luận điệu này cho đúng với những gì họ suy diễn. Tôi cầu xin các bạn hãy chờ đợi
để nghe sự thật, trước khi các bạn gáng tội tôi hay lên án tôi, xin đừng đối xử
với tôi như một kẻ phạm tội, bởi vì tôi vô tội. Tôi đã bị ép buộc phải trải qua
một cuộc khám xét vô nhân tính và đầy nhục nhã... Đó là thử thách nhục nhã nhất
trong đời tôi, điều mà đáng lẽ không một người nào phải chịu đựng... Nhưng nếu
đây là đều tôi phải chịu đựng để chứng minh cho sự vô tội và hoàn toàn vô tội của
tôi thì cứ việc làm.”
__Michael Jackson__
Một cuộc thăm dò vào thời điểm đó, được thực hiện bởi chương
trình “A Current Affair”, kết quả cho thấy có tới 75% người Mỹ tin rằng Jackson
đã nói lên sự thật trong lần đáp trả (video Jackson lên tiếng minh oan cho mình
năm 1993). Trong khi Jackson đang tìm kiếm trợ lý y tế vì sức khỏe của ông rất
yếu, nhóm “pháp lý” và bạn bè của ông như Lisa Marie Presley, Elizabeth Taylor,
đã kiểm soát việc bảo vệ tài chính của Jackson. Nhiều thành viên trong nhóm
pháp lý của Jackson họp mặt 3 lần/ tuần tại nhà của nữ minh tinh Elizabeth
Taylor để bàn luận về vụ án. Sau đó Taylor đã kêu gọi nhiều chuyên gia pháp lý
đại diện cho Jackson. Cuối cùng cả nhóm Lisa Marie Presley, Elizabeth Taylor và
Jackson đã đồng ý cho nam ca sĩ dàn xếp vụ kiện. Đó là vì có nhiều ý kiến cho rằng
sức khỏe của Jackson đã chuyển biến xấu đến mức ông không thể chịu đựng được một
cuộc xét xử kéo dài.
Phản ứng của giới truyền thông và luật dàn xếp công dân:
Hầu hết thông tin trong các luận điệu điệu đã được công khai
(chính thức hoặc không chính thức) bởi bên khởi tố và không bị Jackson bác bỏ.
Jackson bị giới truyền thông “cường điệu hóa” như một tên tội phạm. Hiển nhiên
họ dùng chúng để làm những tiêu đề mặt báo “giật gân” nhằm thu hút độc giả, người
xem trong khi những bài báo đó lại chẳng liên quan gì đến tiêu đề. Thay vì bám
vào những tình tiết của hành vi phạm tội mà ông bị vu cáo, thông tin bí mật bị
rò rỉ từ phía cơ quan điều tra, họ lại cố tình sử dụng những hình ảnh lúc ông
xuất hiện trong tình trạng tồi tệ nhất, dùng những lời lẽ thô bạo để nói bóng
gió về tội trạng của ông và thiếu tính khách quan.
Báo “The New York Post” có tiêu đề “Peter Pan hay kẻ đồi bại”,
dù cho vẫn còn số ít thông tin đang được làm rõ bên phía cảnh sát. Chỉ hai tuần
sau khi những luận điệu được công bố, bài báo có đề mục “Michael Jackson: Một bức
màn đã khép lại”, phản ánh thái độ của hầu hết các trang báo lá cải truyền
thông. Trong một đoạn trích của Hard Copy, Diane Dimond – một ký giả (nhà báo),
người bỏ ra 15 năm tiếp theo để cố gắng “chứng minh” Jackson là một kẻ ấu dâm
đã cho ấn hành một bài viết với cảm nghĩ “Và một cú sốc lớn hơn nữa là, Hard
Copy đã thu thập được nhiều tài liệu mới trong cuộc điều tra phạm tội của
Michael Jackson. Bọn trẻ hẳn đang rất rùng mình. Kể cả ngôi sao điện ảnh nhí
Macaulay Culkin.” Bản thân tài liệu cũng cho thấy Culkin phủ nhận quyết liệt việc
mình bị Jackson xâm hại.
Hai show truyền hình ngắn đã đồng ý mua lại những tài liệu bí
mật bị rò rỉ từ một cơ quan hành chính của Los Angeles về phúc lợi trẻ em với
giá 20.000 đô la Mĩ. Một số người làm công cho Jackson trước đây – Hầu hết là
những người từng làm việc tại điền trang của ông đã nhượng lại những bài báo lá
cải về nghi án tình dục của Jackson. Thay vì báo cáo những yêu sách của họ với
cảnh sát, một cặp đôi lúc đầu quả quyết cá 100.000 đô la Mĩ cho hành vi dâm ô của
Jackson với Macaulay Culkin. Hai người còn định nâng số tiền đó lên thành
500.000 đô la Mĩ. Cũng chính vì lẽ đó mà họ đã đơm đặt rằng Jackson đã đặt tay
mình xuống quần lót của Culkin. Khi câu chuyện bị bại lộ, Culkin phản bác gay gắt
với lời luận điệu, và cũng một lần nữa anh làm vậy trong phiên tòa xét xử của
Michael Jackson năm 2003. Một nhân viên bảo vệ cũ lại có những lời luận điệu
khác về Jackson, rằng anh ta bị sa thải vì đã “biết quá nhiều.” Anh ta viện cớ
rằng Jackson đã lệnh cho anh tiêu hủy bức ảnh một cậu bé khỏa thân. Thay vì báo
cáo chuyện này cho cảnh sát, Hard Copy lại đồng ý “mua lại” câu chuyện này với
giá 150.000 đô la Mĩ. Sau này, quản gia của Jackson, Branca Francia “khai gian”
rằng cô ta đã phải “thôi việc trong căm phẫn” sau khi nhìn thấy Jackson đang tắm
cùng một đứa trẻ, thế nhưng vụ việc này không được thông báo cho phía bên cảnh
sát. Vụ việc sau này đã được làm sáng tỏ rằng bà ta thực sự đã nghỉ việc năm 1991.
Tuy nhiên, bà ta đã “bán” câu chuyện của mình cho tờ Hard Copy với giá 20.000 đô la
Mĩ.
Khi Jackson rời Mĩ để điều trị phục hồi. Giới truyền thông đã
cho nam ca sĩ nhận thấy được phần nào sự đồng cảm. Báo “Daily Mirror” (Lá Cải) tổ
chức cuộc thi “Spot the Jacko”, luật chơi yêu cầu các độc giả nếu muốn có một
chuyến đi đến Disney World thì phải phải dự đoán chính xác nơi tiếp theo mà một
ngôi sao giải trí sẽ xuất hiện là đâu. Báo Daily Express (Lá Cải) có viết “Cuộc sống đa
chiều của một ngôi sao dùng thuốc để trốn tránh”, trong khi các bản tin thế giới
lại đưa tin bị cáo Jackson đang phải chạy trốn. Những bài báo lá cải này cũng
đưa tin lệch lạc rằng Jackson đã du lịch sang châu Âu để phẫu thuật thẩm mỹ nhằm
giúp mình không bị phát hiện khi trở về. Geraldo Rivera đã sắp đặt một phiên
tòa “giả tạo” với bồi thẩm đoàn gồm tập hợp những thính giả mặc dù Jackson chưa
bị cáo buộc tội danh nào.
Một lời cáo buộc kinh tởm cũng được đưa ra bởi Jordan
Chandler và gia đình cậu ta vào ngày 14/9/1993. Cuối năm 1993, các luật sư quận
tại các tỉnh Santa Barbara và Los Angeles đều đã triệu tập lên tòa án tối cao để
xem có nên đưa ra những cáo buộc chống lại Jackson hay không. Ngày 1/1/1994,
hai triệu đô la Mĩ đã được gửi bởi bộ phận khởi tố California và tòa án tối cao
đã đưa ra hơn 200 câu hỏi bằng chứng, thế nhưng những lời bịa đặt của Jordan
cũng không thể được chứng minh. Ngày 4/1/1994, luật sư của Chandler, Larry
Feldman đã đệ đơn kiến nghị về những bức ảnh chụp cơ thể của Jackson tháng 12
năm 1993 được tìm thấy từ các điều tra viên. Nói rằng luật sư của Jackson và
các luật sư quận L.A đã từ chối giao cho ông ta bản copy. Vài tuần sau, Feldman
thỉnh cầu tại tòa án rằng ông ta nên được phép truy cập vào tình trạng tài
chính của Jackson thông qua các cổ phiếu của ông để cho thấy chính sự giàu có của
ông đã gây cho ông tình thế bất lợi trong phiên tòa. Một cố vấn của Jackson
phát biểu “Anh có thể mang những tấm hình chụp “vùng kín” của Michael ra và anh
ấy sẽ không thích việc đó. Nhưng một khi anh bắt đầu cố tình xem anh ấy có bao
nhiêu tiền, thì đó sẽ là lúc anh ấy ngừng đùa giỡn.” Lúc đầu Jackson cùng các vị
luật sư đưa ra những kiến nghị với quan tòa cấp cao, thẩm phán David M. Rothman
nhằm trì hoãn việc tố tụng dân sự cho tới lúc kết thúc cuộc điều tra. Feldman
đã đưa ra lời phản biện, rằng sự chậm trễ đó có thể gây bất lợi cho Jordan để
đòi lại công bằng và gây khó khăn hơn cho việc thu thập bằng chứng. Đó là luật
cho phép trì hoãn tố tụng dân sự theo bộ luật hình sự. Về thời hạn, việc tố tụng
vẫn có thể được thực hiện sau khi hết thời gian trên. Giống như vụ kiện của
Pacers, vân vân. Tòa án cấp cao cũng nêu rõ theo đúng như hiến pháp, “xét xử cấp
tốc” chỉ áp dụng với các trường hợp tố cáo phạm nhân tùy theo mức độ hối lỗi,
chứ không phải những vụ tố tụng dân sự.
Ngày 23 tháng 11, Thẩm phán Rothman đã chấp thuận đề nghị của
Feldman và định bắt đầu phiên tòa vào ngày 21/3/1994. Rothman sắp xếp những lời
khai của Jackson được ghi lại gần cuối tháng một năm 1994. Nhưng ông vẫn xét lại
xem Jackson có phải bị kết tội hay không? Jackson đã đồng ý cung cấp lời khai
vào ngày 18 tháng 1. Các luật sư của ông nói rằng ông tha thiết xin được minh
oan. Họ còn nói rằng họ có thể phản đối với những lời buộc tội được đưa ra mà
không nằm trong cuộc điều tra lấy khẩu cung của ông. Họ bảo nếu những cáo buộc
được đưa ra, điều đầu tiên họ muốn có là một phiên tòa xét xử. Tuy nhiên, khi
giới chức trách thông báo cho các luật sư của Jackson biết rằng họ đang trông đợi
vào cuộc điều tra tiếp theo diễn ra vào cuối tháng 11, và “đội” của Jackson sẽ
không thể tiếp tục trì hoãn việc tố tụng dân sự. Luật sư của Jackson cũng bị mất
quyền kiến nghị để ngăn chặn việc Feldman lôi lại các thông tin (từ việc tố tụng
dân sự) nhằm giúp cho bên nguyên có cơ may buộc tội được ông.
Điều đáng lo ngại là phiên tòa lại diễn ra trong lúc đang tiến
hành cuộc điều tra, tạo điều kiện để bên nguyên cung cấp thêm thông tin cho
nguyên đơn trong phiên tòa dân sự, bắt nguồn là từ những quyền lợi được chỉnh sửa
lần thứ năm của Jackson. Ngay khi bồi thẩm đoàn cho rằng vẫn chưa có đủ bằng chứng
để kết tội trong phiên tòa tháng một, bên nguyên vẫn có thể tạo nên nhiều yếu tố
khác xoay quanh việc vạch kế hoạch cho những lời biện hộ trong phiên tòa, từ
các tình tiết na ná sự thật cho đến những phát ngôn độc địa bội phần. Chẳng hạn,
nguyên đơn Tom Sneddon đã chỉnh sửa lại những tình tiết gốc của vụ kiện năm
2004 sau khi đào xới bằng chứng là những lời khai gian trá của gia đình Arvizo
xuất hiện năm 2003 sau lần dàn xếp đầu tiên của Jackson. Trong hai cuộc phỏng vấn
với gia đình Arvizo, họ hết lòng ca tụng Jackson và phủ nhận những lời lăng mạ,
nhưng Sneddon lại âm mưu mua chuộc họ hòng buộc họ nói dối và lung lay niềm
tin. Và khi Jackson lại bị buộc phải dàn xếp vào tháng 4 năm 2004 cho âm mưu của
y, sự “quấy nhiễu vô cớ” trên trên “bức bình phông tòa án” này đã kéo dài dai dẳng
gần hai tuần. Một luật sư của Jackson, Mark Geragos, đã thông báo trên NBC hồi
tháng 1 năm 2004 rằng thân chủ của mình đã trở nên “chai sạn, sắt đá” vì những
ngày tháng hầu tòa.
Vào ngày 24/1/1994, bên nguyên thông báo rằng họ sẽ không
mang những cáo buộc chống lại Evan Chandler nhằm tìm cách moi tiền Jackson như
lần trước, ông đã chậm trễ trong việc báo cáo chuyện này cho phía cảnh sát và
đã phải thương lượng một cuộc dàn xếp với Chandler trước vài tuần. Evan có cuộc
thương lượng dàn xếp tài chính đầu tiên vào ngày 4/8/1993. Và phía Jackson đã
đưa ra cáo buộc tống tiền của Evan nhằm chống lại ông ta và Barry K. Rothman
vào cuối tháng 8 năm 1993. Sau khi những đoạn băng ghi âm hỗ trợ cho vụ dàn xếp
được công khai với truyền thông ngày 30 tháng 8, một luật sư thay mặt Jackson
giải thích rằng họ đã không đến gặp cảnh sát sớm hơn bởi vì “Hy vọng của chúng
tôi là mọi chuyện trôi qua thật mau. Chúng tôi đã cố gắng tự giải quyết chuyện
này êm xuôi nhất có thể.” Jackson đã có thâm niên kinh nghiệm với những lời đồn
quái đản và sự soi mói. Trong cuộc điều tra vụ dàn xếp, không hề có lệnh khám
xét nhà riêng, văn phòng của Evan Chandler hay Barry Rothman và không thể triệu
tập bồi thẩm đoàn khi cả hai đều từ chối để cảnh sát thẩm vấn. Trái lại, họ điều
tra những khoảng thời gian Jackson ở một mình dựa trên các luận điệu của Jordan
được thuật lại bởi một bác sĩ tâm thần không có lấy chút trình độ chuyên môn
trong vụ lạm dụng tình dục trẻ em và khiến cho cảnh sát càng thêm cố gắng điều
tra Jackson trong khi không một bằng chứng (chống lại Jackson) nào được tìm thấy
trong các lần đột kích và sau một buổi tra hỏi với gần 30 đứa trẻ (có được từ
danh bạ của Jackson) cùng với gia đình các em, tất cả đều nói rằng Jackson
không làm gì sai hết. Một số sĩ quan đã bay đến Philippines để phỏng vấn hai
người giúp việc đã bán “câu chuyện gạ gẫm” của mình cho các trang báo lá cải nhưng
cũng chả đáng tin cậy. Vài bậc cha mẹ còn than phiền với một trong số các vị luật
sư của Jackson về cách thức điều tra mang ý công kích của cảnh sát; làm kinh sợ
con cái họ bằng những lời lẽ dối trá, chẳng hạn như “Chúng tôi có những bức
hình thỏa thân của cháu.” nhằm gây áp lực cho bọn trẻ để buộc tội Jackson và quả
quyết với các bậc phụ huynh rằng con của họ đã có thái độ quấy nhiễu dù cho bọn
trẻ đã lên tiếng phủ nhận việc mình bị hạch sách.
Ngày 25/1/1994, một “phiên tòa tố cáo” của Chandler được tổ
chức bên ngoài tòa án với số tiền 15.331.250 đô la Mĩ gọi là “Quỹ ủng hộ” (của
mọi người) dành cho Jordan, 1,5 triệu đô la Mĩ cho bố mẹ ông ta (1,5 triệu mỗi
người) và một luật sư của gia đình họ đã từ chối nhận năm triệu đô từ tổng số
tiền thu về ước chừng 23 triệu đô la Mĩ (theo nguồn tin khác cho biết Feldman
đã bí mật nhận ba triệu đô vào tháng chín năm 1993 hòng làm của riêng từ tổng số
tiền 21 triệu đô). Thông qua những kiến nghị được phê duyệt bởi thẩm phán
Melville năm 2004, về việc tổ chức phiên tòa năm 2005, bản thân Evan Chandler
cũng là người đã “khởi xướng” vụ dàn xếp với nhân viên bảo hiểm của Jackson. Số
tiền của Jackson trong công ty bảo hiểm đã bị “đem ra thương lượng và chi trả
cho vụ dàn xếp, theo như những lời kháng nghị của Jackson cuộc bàn bạc với nhóm
luật sư của ông cho biết” và đó cũng chính là “nguồn gốc của các khoản tiền
thương lượng”; theo một ghi chú trong bản ghi nhớ năm 2005 về Michael Jackson
cho biết. Trong đó cũng có ghi “việc một nhân viên bảo hiểm đòi phải được “bịt
miệng” bằng số tiền bảo hiểm dùng để dàn xếp chính là một âm mưu nhằm ngăn cản
người chủ số tiền biết đến cũng như ngăn chặn các cuộc thương lượng”, được xác
minh bởi một trong số những tiền lệ ở California. Việc phản bác (với những luận
điệu trong phiên tòa) bao gồm thuyết phục bồi thẩm đoàn với năng lực bản thân
nhằm bác bỏ rằng một tiền lệ nào đó đã đưa ra quyết định sai lầm, cũng có thể gọi
nôm na là “clearly wrong” (tin tưởng vào tiêu chí xét xử của bồi thẩm đoàn) hoặc
cũng có thể hội đồng xét xử đã đoán trước được cách phân xử vụ kiện. Thật vậy,
để làm cho phán quyết (của quan tòa) trở nên thu hẹp hơn so với trong tiền lệ
nhờ những điểm khác biệt trong thực tế giữa luồng dư luận và tiền lệ vụ án. Năm
2004, luật sư của Jackson - Thomas Mesereau thuộc nhóm năm vị luật sư của
Jackson đã nói “người đã có ý định kiếm hàng triệu đô từ tiếng tăm và những bước
tiến âm nhạc của anh ấy thì sẽ không phủ nhận công khai những lời kiện cáo gây ảnh
hưởng đến tiền bạc của họ. Michael Jackson giờ đang rất hối hận vì đã chi trả
những khoản tiền bồi thường đó. Những vụ dàn xếp đã được tiến hành trong một
tình thế - trong một điều kiện là Jackson không bao giờ thừa nhận việc làm sai
trái nào. Ngài Jackson luôn luôn phủ nhận những việc làm sai trái. Bây giờ
Jackson mới nhận ra những lời khuyên (dàn xếp) dành cho ông là sai.” Jackson giải
thích lý do tại sao ông cố gắng dàn xếp vụ kiện “tôi muốn tiếp tục cuộc sống của
mình. Qúa nhiều người đã bị tổn thương. Tôi muốn tiếp tục được thu âm. Tôi muốn
hát. Tôi muốn trình diễn lại. Đó là tài năng của tôi. Công việc vững chắc của
tôi. Quyết định của tôi.” Ông cũng muốn xa lánh “rạp xiếc truyền thông.” (Đây
là thuật ngữ được sử dụng để ví một phần giới truyền như là “rạp xiếc” để chỉ sự
dối trá).
Kết thúc việc điều tra tội phạm:
Mặc dù một vài người nhận thấy sự dàn xếp như là một sự thỏa
thuận về tội lỗi nhưng việc thỏa thuận đã khẳng định một cách cụ thể rằng
Jackson đã thừa nhận không làm điều gì sai trái, không phải (điều tra) trách
nhiệm pháp lý và hợp pháp, việc thỏa thuận không được đưa ra làm bằng chứng
trong bất cứ vụ kiện nào trong tương lai. Việc bồi thường thỏa thuận “được cho
là do xảy ra vết thương cá nhân nên nó nằm ngoài việc xác nhận sự khinh xuất và
không dành cho những luận điệu cáo buộc tội có ý định hoặc hành động sai trái về
hành vi quấy rối tình dục.” Hai bên đã thỏa thuận sẽ không công khai chi tiết về
vụ cáo buộc nhưng điều đó không thể ngăn cản Chandler làm nhân chứng trong
phiên tòa và chia sẻ thông tin với những người có thẩm quyền trong cuộc điều
tra tội phạm. Biên bản thỏa thuận tuyên bố chắc chắn rằng phía Jackson không thừa
nhận việc làm sai trái và không thừa nhận việc quấy rối hay khiếm nhã và rằng
trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ từ chối bồi thường cho bên nguyên đơn cho dù
họ có làm chứng chống lại Jackson.
Luật sư bên Chandler, ông Feldman đã tuyên bố dứt khoát “
không ai mua được sự im lặng của bất kì ai.” Việc mua chuộc để không làm chứng
trong phiên tòa là một tội nghiêm trọng trong Bộ Luật Hình sự California. Việc
nhận vật hối lộ cũng là một tội nghiêm trọng trong Bộ Luật này. Người được đại
diện ủy quyền trước tòa Gil Garcetti tuyên bố vụ dàn xếp không ảnh hưởng đến việc
truy tố tội phạm về quấy rối. “Việc điều tra ca sĩ Michael Jackson vẫn đang được
thực hiện và sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thông báo nào về việc dàn xếp
truy tố dân sự.”
Jordan Chandler được mời phỏng vấn sau vụ dàn xếp nhằm tìm ra
bằng chứng về vụ quấy rối trẻ em, nhưng kết quả là không một lời buộc tội nào
được đệ trình. Một vị đại bồi thẩm đoàn đã tuyên bố giải thể vào ngày 2/5/1994
mà không hề truy tố Jackson, trong khi vị đại bồi thẩm đoàn Los Angeles vẫn tiếp
tục điều tra về vụ cáo buộc lạm dụng vào khoảng ngày 6/7/1994. Cảnh sát không
bao giờ thúc giục điều tra tội phạm. Trích dẫn một phần bằng chứng mà không có
sự chứng kiến của Jordan, việc điều tra kết thúc vào ngày 22/9/1994. Theo đại bồi
thẩm đoàn, bằng chứng mà cảnh sát Santa Barbara và Sở cảnh Sát LA đưa ra không
đủ thuyết phục để buộc tội Jackson và đưa Jackson ra hầu tòa. Thậm chí, đại bồi
thẩm đoàn có thể cáo buộc bằng chứng buộc tội chỉ là dựa trên lời đồn. Dựa theo
bản báo cáo năm 1994 của Variety(!), một nguồn thông tin đã thông báo rằng “từ
trước đến nay không có nhân chứng nào đưa ra bất cứ cáo buộc nào trực tiếp ám
chỉ tới vị ca sĩ đó.” Dựa theo một bản báo cáo năm 1994 bởi Showbiz Today, một
trong những vị thẩm đoàn tuyên bố rằng họ “không nghe bất cứ sự chứng thực gây
hại nào” trong phiên tòa.
Hậu quả:
Một tuần sau vụ dàn xếp việc tố tụng của Chandler được thông
báo vào ngày 25/1/1994, người được ủy quyền đại diện trước tòa LA ông Gil
Gartecci thông báo việc ủng hộ sửa đổi luật cấm ép buộc người khác nói rằng họ
đã bị tấn công tình dục để làm chứng trong quá trình điều tra tội phạm. Ngày 7
tháng 12 việc sửa đổi đã được đưa vào cuộc họp và ngay lập tức cho phép
Gartecci ép buộc Jordan chứng thực. Trong khoảng thời gian đó, cảnh sát Santa
Barbara đã phỏng vấn một bé trai 13 tuổi – con của một trong những bảo mẫu cũ của
Jackson (người đã nói với họ (cảnh sát) rằng con trai của bảo mẫu đã dành nhiều
thời gian bên Jackson) và sau đó đã sắp xếp cho cậu bé gặp bác sỹ chữa trị sau
khi cậu bé nhiều lần phủ nhận việc bị quấy rối. Trong một lời khai, mẹ của cậu
bé khẳng định khi cô ấy hỏi cảnh sát cô ấy có thể nói chuyện với ai về các cuộc
gặp mặt và đối thoại qua điện thoại với con trai cô ấy mà không hề có sự có mặt
của cô ấy. Họ đã sắp xếp cho hai mẹ con cô gặp bác sỹ chữa trị riêng. Vào ngày
11/4/1994, phiên họp giữa các bồi thẩm đoàn kéo dài trong 90 ngày nhằm mục đích
cho Tom Sneddon thu thập thêm bằng chứng và bên đơn thừa nhận chống lại sự thăm
dò của bồi thẩm đoàn, sau đó thất bại trong việc tìm kiếm bằng chứng cáo buộc
quấy rối. Cuối cùng đại bồi thầm đoàn tuyên bố kết thúc phiên tòa mà không hề
có sự cáo buộc nào chống lại Jackson.
Ba năm sau, những lợi ích từ các mối quan hệ của Chander được
viết chi tiết trong cuốn sách của nhà báo Victor M Gutierrez. Cuốn sách được viết
dựa trên cuốn nhật ký đã lưu giữ vào thời gian đó (thời gian xảy ra vụ kiện)
bao gồm các chi tiết về đấu tranh lý lẽ TD giữa Jackson và cậu ta. Năm 1995,
Jackson đệ đơn kiện Gutierrez tội vu khống. Tòa án phán Jackson vô tội và
Jackson được nhận 2.7 triệu $ tiền đền bù thiệt hại. Tuy nhiên, vụ kiện không
liên quan đến cuốn sách và việc xét xử không thỏa mãn việc bác bỏ các luận điệu.
Năm 1996, Evan Chandler đã kiện Jackson khoảng 60 triệu $ vì đã vi phạm bản thỏa
thuận rằng sẽ không bao giờ bàn về vụ kiện. Vào năm 1999, tòa án phán quyết
Jackson vô tội và bác bỏ mọi cáo buộc.
Nhưng vụ kiện năm 1993 lại tiếp diễn cùng với những luận điệu
năm 2003. Hơn một năm từ khi Jackson bị bắt năm 2003 cho đến khi phiên tòa bắt
đầu, anh ta không được trả lời báo chí về bất cứ điều gì. Cũng năm 1993, nhiều
tài liệu bị rò rỉ ví dụ Cảnh sát tuyên bố vụ Chandler năm 1993. Giới truyền
thông lại háo hức viết về các luận điệu theo xu hướng giận gân. Tất cả các luận
điệu mà được bán cho các chương trình TV lá cải bởi những cựu nhân viên bất
bình trong những năm 90 xuất hiện dày đặc trên các bản tin. Cũng trong năm
1993, chi tiết về các luận điệu của gia đình Arvizo bị rò rỉ. Hầu hết những vụ
việc này được báo cáo như những luận điệu sai trái hơn là sự thật, nhưng số lượng
và tần suất xuất hiện của chúng, cộng với sự bất lực của Jackson về việc bác bỏ
chúng đã ảnh hưởng không nhỏ đến nhìn nhận của công chúng về anh.
Bài diễn thuyết vào năm 2005 tại Harvard sau phiên tòa xét xử
Jackson, đại diện Jackson - Ngài Thomas Mesereau đã nói về Chandler như sau:
“Bên nguyên đã cố gắng ép cậu ta xuất hiện nhưng cậu ta đã
không làm thế. Nhưng nếu cậu ta làm vậy, tôi cũng đã có những nhân chứng biết
rõ và nói rằng cậu ta đã nói với họ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra và rằng cậu
ta sẽ không bao giờ gặp bố mẹ mình nữa vì những gì mà họ( bố mẹ cậu) đã ép cậu
nói. Hóa ra cậu ta đã đến tòa và nhận sự giải phóng hợp pháp khỏi bố mẹ cậu.
Năm 2006, Jordan cáo buộc Evan tấn công cậu ta bằng thanh tạ, làm cậu ta nghẹt
thở và đánh vào mặt bằng cây gậy. Vụ cáo buộc đã dừng lại sau đó. Vào ngày
5/11/2009,14 tuần sau cái chết của Jackson, Evan Chandler được phát hiện đã chết
do tự sát.”
Nhà báo âm nhạc Charles Thomson nhận thấy sự lệch lạc của giới
truyền thông chống lại Jackson sau vụ tự sát của Chandler. Thomson nói rằng được
một nhà báo lá cải người Anh liên lạc để cung cấp thông tin về vụ kiện năm
1993, nhờ họ thay thế những thông tin được anh nghiên cứu kĩ lưỡng bằng những
bí mật chung mà anh khuyên họ nên tránh. Và những thông tin sai sự thật xuất hiện
trên mỗi mặt báo mà anh đọc về vụ tự sát. Anh ấy chú ý khi hồ sơ FBI của
Jackson bị rò rỉ vào tháng sau đó, nội dung được phác họa bởi giới truyền thông
nhằm mục đích tạo nên sự ấn tượng về tội lỗi ngay cả khi hồ sơ chứng minh sự vô
tội một cách mạnh mẽ. Anh ấy nhận thấy Gene Simmons trong năm 2010 về việc
Jackson quấy rối trẻ em nhận được sự quan tâm hơn 100 lần so với cuộc phỏng vấn
giữa anh ta và người chơi ghita lâu năm cho Jackson, Jennifer Batten, người đã
bác bỏ lời nói của Simmons.
Ảnh hưởng đến sự nghiệp của Jackson:
Kháng cáo thương mại và hình tượng trong lòng công chúng bị
giảm sút.
Album Dangerous được phát hành trước khi những cáo buộc nổ
ra. Album này đứng trong danh sách những album bán chạy nhất thế giới. Sức hút
của album này cho ta thấy rằng những đĩa đơn của nó vẫn được phát hành vào thời
điểm 1993 (thời gian diễn ra các cáo buộc) và Jackson vẫn phải thực hiện những
chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới cho album Dangerous của anh ấy. “Gone Too
Soon" là bản ballad cuối cùng nằm trong album Dangerous được phát hành vào
tháng 12 năm 1993 và ca khúc này là những ký ức về một người bạn của Jackson
tên là Ryan White, một thanh niên đến từ Kokomo, Indiana (một tiểu bang ở vùng
Trung Tây, Hoa Kỳ), người gây sự chú ý cho cộng đồng sau khi bị cách ly khỏi
trường học của mình ở Kokomo vì nhiễm HIV/AIDS. Chính phủ Dubai đã cấm Jackson
biểu diễn để phản hồi lại chiến dịch tấn công nam ca sĩ là vô đạo đức của một tổ
chức vô danh. Sau khi biểu diễn 24 show tại 3 điểm dừng chân trong Dangerous
Tour, Jackson đã phải hủy toàn bộ các show còn lại để điều trị chứng nghiện thuốc
giảm đau.
PesiCo đã dừng tất cả các hoạt động quảng bá với nam ca sĩ, kết
thúc 10 năm hợp tác. Đáp lại, fan của ông tẩy chay các sản phẩm của công ty
này. Jackson cũng đã ký hợp đồng sáng tác một bài hát và một video chủ đề kinh
dị mới để quảng bá cho một bộ phim của hãng Addams Family Values. Tuy nhiên vì
vụ kiện, Jackson đã không thể tiếp tục quay video, còn bài hát chỉ dừng lại ở một
bản nhạc nền. Hợp đồng với nhãn hiệu nước hoa “His and Her” cũng bị hủy bỏ vì
tin đồn về ông sử dụng ma túy trong thời gian này. Một phát ngôn viên của bộ phận
marketing đứng sau những thoả thuận này đã gọi tin đồn này là “một trong những
nguyên nhân dẫn đến thất bại” của hợp đồng.
Album phòng thu kế tiếp là HIStory được phát hành vào mùa hè
năm 1995. Michael cũng sản xuất một show đặc biệt cho đài truyền hình cáp HBO
mang tên “One Night Only”, đây là chương trình ghi lại các khách mời đặc biệt tại
nhà hát Beacon, TP New York vào ngày 8 và 9 tháng 12, 1995 để phát sóng trên
HBO vào ngày 10 tháng 12. Tuy nhiên, chương trình đã bị hủy bỏ vì sự cố nam ca
sĩ đột ngột ngất xỉu tại nhà hát trong buổi diễn tập ngày 06 tháng 12, Jackson
đã phải qua đêm tại trung tâm y tế Bắc Beth Israel. Và chương trình đặc biệt của
HBO đã không được dời lại. Vào năm tiếp theo, Jackson bắt đầu biểu diễn HIStory
World Tour. Mặc dù show diễn rất thành công nhưng Jackson chỉ có hai buổi biểu
diễn ở Mỹ, tại SVĐ Aloha ở Honolulu, Hawaii. Sau này, Jackson đã không tổ chức
tour lưu diễn vòng quanh thế giới nào nữa.
Các cáo buộc cũng gây ảnh hưởng đến chủ đề âm nhạc của Jackson:
album HIStory được phát hành ngay sau các cáo buộc được cho là đã tạo ra một bầu
không khí căng thẳng. Nội dung album chủ yếu đề cập đến sự đấu tranh công khai
của Jackson với giới truyền thông, nội dung được thông qua ngay trước khi sản
xuất. Trong bài hát “Scream” và “Tabloid Junkie” cùng với bản ballad “You Are
Not Alone”, Jackson thể hiện sự tức giận và những tổn thương cả tinh thần lẫn
thể chất do giới truyền thông gây ra. Trong ca khúc “D.S”, Jackson đả kích bằng
lời một người đàn ông được cho là Tom Snedded, công tố viên đã yêu cầu mở cuộc
điều tra dài ngày của nam ca sĩ. Ông mô tả Tom Sneddon như một gã da trắng phân
biệt chủng tộc, muốn “tóm cổ tôi dù còn sống hay đã chết.”
Về bài hát, Sneddon nói “Tôi chưa có vinh dự được nghe nó,
nhưng tôi đã nói rồi, nó sẽ kết thúc bằng một phát súng”. Trong bản ballad nội
tâm “Stranger in Moscow”, Jackson than thở rằng ông ấy “bỗng dưng bị chà đạp
danh tiếng.” Nam ca sĩ cũng hoàn thành video mà đáng ra ban đầu hợp tác với
Addams Famiy Values và phát hành nó dưới tên Ghosts, đoạn cuối video là cốt
truyện nói về một nhạc trưởng kì lạ, người giúp trẻ em giải trí nhưng đang bị truy đuổi bởi viên thị trưởng nơi đây.
Album cuối cùng, Invincible, được phát hành năm 2011, 6 năm
sau album HIStory, là album tốn nhiều thời gian để thu âm nhất của Jackson. Sau
những xung đột giữa Jackson và hãng thu âm Sony, hãng này đã ngừng quảng bá cho
album. Invincible trở thành một sự thất vọng về thương mại khi so sánh với sự
nghiệp solo trước đây của nam ca sĩ, mặc dù nó vẫn được bán ra hơn 13 triệu bản
trên khắp thế giới.
Như một phần trong những thỏa thuận giữa Jackson với Sony, một
số bản hit trước đây được phối lại với những chất liệu mới chưa từng phát hành
đã được phát hành, bao gồm Number Ones năm 2003, 4-CD/1-DVD box - set The
Ultimate Collction vào năm 2004 và hai album The Essential Michael Jackson năm
2005. Thỏa thuận mới giữa Sony và Michael Jackson đã cho ra đời của bộ sưu tập
đĩa đơn Visionary: The Video Singles trong năm 2006, ấn bản kỉ niệm 25 năm ra mắt
Thriller vào năm 2008 và album cuối cùng của Jackson được phát hành trước khi
nam ca sĩ ra đi mãi mãi – The King of Pop, nhân dịp kỷ niệm sinh lần thứ 50 với
những bài hát được người hâm mộ bình chọn.
Tính chất pháp lí của vụ án:
Vào ngày 18 tháng 12 năm 2003, Jackson chính thức bị buộc tội
với bảy cáo trạng lạm dụng tình dục trẻ em và hai cáo trạng liên quan đến việc
chuốc rượu trẻ em nhắm tấn công tình dục đối với Granada Arvizo. Đầu năm đó, bộ
phim tài liệu được phát sóng trên kênh truyền hình Granada với tựa đề Living
with Michael Jackson có một cảnh ngôi sao nhạc Pop nắm tay và bình luận về việc
chia sẻ giường ngủ với Arvizo. Jackson bác bỏ những cáo buộc này, khẳng định tiệc
ngủ lại nhà không mang tính chất gợi dục. Sneddon một lần nữa dẫn đầu trong nỗ
lực truy tố Jackson. Những truy tố này dẫn đến khiếu nại Sneddon có động cơ “trả
thù” đối với Jackson. Bằng chứng ủng hộc tuyên bố này là việc Sneddon đã nói
đùa về album những hit lớn nhất (Number Ones) của Jackson được phát hành cùng
ngày nam ca sĩ bị phát lệnh bắt giữ, rằng: “Giống như cảnh sát trưởng và tôi thực
sự say mê loại nhạc đó”. Sau đó Sneddon luôn gọi Jackson là “Wacko Jacko” và
tuyên bố với giới truyền thông rằng “Chúng tôi đã tóm được hắn, cuối cùng chúng
tôi cũng tóm được hắn”, mặc dù ông ta chỉ mới bắt đầu cuộc điều tra và những
thông tin cũng như chứng cứ thu được rất hạn chế.
Phiên tòa vụ án của Jackson bắt đầu diễn ra tại Santa Maria,
California vào ngày 31 tháng Giêng năm 2005. Trong suốt phiên tòa, thẩm phán
cho phép thu thập những chứng cứ trong các cáo buộc trước đây bao gồm cả cáo buộc
năm 1993, nhằm thiết lập xu hướng phạm tôi của bị cáo. Tuy nhiên, Jordan
Chandler đã bỏ ra nước ngoài để tránh phải làm chứng. Trong một buổi nói chuyện
tại Đại học Havard sau phiên tòa, luật sư Thomas Mesereau cho biết “Bên khởi tố
muốn cậu ta đứng ra làm chứng nhưng cậu từ chối. Và dù cậu ta có làm đi chăng nữa,
thì tôi vẫn có những nhân chứng chứng minh cậu ta đã nói với họ rằng chẳng có
chuyện gì xảy ra cả, và rằng cậu ta sẽ không bao giờ nói chuyện với cha mẹ mình
nữa vì họ đã bắt cậu nói dối. Hóa ra trước đó cậu đã đến tòa và công nhận quyền
tự chủ hợp pháp rồi.” June Chandler đã khai rằng bà ta đã không nói chuyện với
con trai trong 11 năm qua. Trong lời khai của bà ta, lúc thì June nói mình
không nhớ về việc từng bị Jackson kiện (bà bị kiện ngược là vì mục đích tống tiền),
lúc thì không nhớ luật sư của mình là ai. Tuy nhiên, bà cho biết chưa từng chứng
kiến bất kì hành vi quấy rối tình dục nào.
Jackson được hội đồng xét xử tuyên bố trắng án với tất cả các
cáo buộc vào ngày 13 tháng 6 năm 2005.
Cáo buộc lạm dụng tình dục trẻ em vào năm 2013:
Vào ngày 01 tháng 5 năm 2013, một luật sư của biên đạo múa
Wade Robson đã đệ đơn khiếu nại lên tổ chức di sản của Michael Jackson cho vụ
việc “lạm dụng tình dục trẻ em” của Michael Jackson.
Howard Weitzman, các luật sư phía tổ chức di sản của Jackson
đã chế nhạo những cáo buộc của Robson là "kỳ quặc và đáng thương."
Biên đạo múa Wade Robson xuất hiện trên chương trình “The
Today” vào ngày 16/5/2013 để bàn luận về các cáo buộc. Robson nói với người phỏng
vấn Matt Lauer rằng Jackson là: “một tên ấu dâm và lạm dụng tình dục trẻ em.”
Anh ta là người “thực hiện những hành vi tình dục với tôi và ép buộc tôi phải
thực hiện những hành vi tình dục với anh ấy.” trong khoảng thời gian 7 năm, bắt
đầu từ năm 1990 khi Robson 7 tuổi lúc anh ấy lần đầu tiên đến thăm điền trang
Neverland của Michael. Năm 1993, theo lời của mẹ Robbon - bà Joy Robbon nói rằng:
Jackson là “một người bạn đặc biệt”, thằng bé là người mà Jackson đã dành tặng
khoảng thời gian đặc biệt mỗi năm và Wade Robson là người bạn đặc biệt với
Jackson vào những năm 1990. Vào tháng Tám năm 1993, sau khi các cáo buộc chống
lại Jackson đã trở nên công khai, Wade Robson và một trong những"người bạn
đặc biệt" của Jackson, Brett Barnes, đã tổ chức một cuộc họp báo, trong đó
họ khẳng định rằng họ đã ngủ trên giường của Jackson nhưng không có tình dục xảy
ra. Rosbon nói trong một cuộc phỏng vấn với chương trình “The Today” rằng việc
anh từ chối vạch tội của Jackson một phần là vì trong cuộc điều tra năm 1993 là
kết quả của việc Jackson đã “thao túng hoàn hảo và tẫy não” anh ấy. Rosbon quả
quyết rằng vào thời điểm đó Jackson “đã gọi cho tôi mỗi ngày và diễn kịch và
anh ta nói với tôi những điều giống nhau, sau đó cũng nói với tôi rằng nếu bất
cứ ai từng thấy chúng tôi làm những điều này, một trong những điều tình dục, rằng
cả 2 chúng tôi sẽ đi tù cho quãng đời còn lại của mình.” Robson đã từng là một nhân chứng quan trọng bảo
vệ Jackson trong phiên tòa 2005. (từng là nhân chứng bảo vệ Michael nhưng khi
Michael qua đời 4 năm, tên này lại đâm đơn kiện Michael và mục tiêu là tổ chức
di sản của Michael => tiền).
Rosbon đã thay đổi khiếu nại vào ngày 1 tháng 7 năm 2013, anh
ta nói rằng "Hậu quả chấn thương tâm lý dài hạn từ những lời đe doạ, tấn
công tình dục và thao túng tinh thần của Jackson đã khiến đầu óc Robson không
được thoải mái và không thể đưa ra những cáo buộc chính xác về việc hắn ta bị
kiểm soát về mặt thể chất.”
Ngày 2/06/2014: việc tố tụng cho vụ kiện mà Rosbon chống lại
tổ chức di sản của Jackson về việc: “lạm dụng tình dục trẻ em” bắt đầu.
Ngày 4/8/2014: James Safechuck nộp đơn khiếu nại về vụ kiện
chống lại tổ chức di sản của Jackson, James khẳng định: “Jackson đã lạm dụng
anh ấy khi anh ấy xuất hiện cùng ông trong đoạn quảng cáo của Pepsi. Howard
Weitzman, luật sư phía tổ chức di sản của Michael tuyên bố: tất cả tố tụng nên
hủy bỏ bởi vì đó là người thực hiện khiếu nại 5 năm sau khi Michael Jackson đã
qua đời, hơn 20 năm khi sự cố được cho là đã xảy ra và họ tuyên bố đứng ra làm chứng
rằng Michael không bao giờ làm bất cứ điều gì không đứng đắn với anh ta (năm
1993) và bày tỏ rằng: đây chỉ là một nổ lực từ phía James Safechuck “để hòng moi tiền từ người thừa kế của
Jackson” nên đã bị từ chối.
Vụ kiện này đã bị bãi bỏ vào ngày 26/5/2015, bởi 1 thẩm phán
Los Angeles, người đã phán quyết rằng: "Robson đã chờ đợi quá lâu cho việc tìm kiếm
những hành động hợp pháp. Thẩm phán tối cao Mitchell Beckloff đã viết ra quyết
định của mình rằng: Robson có thể nộp đơn kiện tụng chỉ trong khoảng thời gian
hợp lý sau khi bị các hành vi bạo lực, hăm dọa, dọa nạt từ người quá cố.”
Thời gian xét xử vụ kiện của Wade Robson chống lại công ty
MJJ Productions và MJJ Ventures được tiến hành đến tháng 3/2017. Trong khi trường
hợp của Safechuck vẫn đang chờ đợi. Cả 2 đều cáo buộc rằng : “Jackson đã điều
khiển các hoạt động lạm dụng tình dục trẻ em tinh vi nhất thế giới mà tôi được
biết.” Đó là hai mục đích nhằm: “xác định, dụ dỗ và quyến rũ những trẻ em là nạn
nhân bị lạm dụng tình dục.”
Ngày 18/10/2016: một người phụ nữ vô danh đã kiện tổ chức di
sản của Michael Jackson, MJJ Productions và MJJ Ventures. Người phụ nữ này xác
nhận rằng cô đã từng bị Jackson lạm dụng tình dục khi cô ở độ tuổi từ 12-15,
khoảng năm 1986-1989 trong căn nhà Encino của Jackson, ở những khách sạn và khi
quay những bộ phim: "Smooth
Criminal", "Moonwalker", ở phía sau chiếc Limousine của Michael
(xe ô tô dài có nhiều cửa sổ và nội thất bên trong), ở điền trang Neverland và ở
những chung cư/căn hộ cao cấp của anh ấy có tên là "The Hideout". Cô
ta còn cung cấp các chữ ký, những ghi chép yêu đương mà cô ta quả quyết là của
Jackson viết. Nhiều món quà mà cô ta cho rằng rõ ràng là Jackson đã tặng, một
chiếc áo khoác mà cô cho là Jackson đã tặng cô sau một buổi chụp ảnh. Khoảng thời
gian 1990-1993 cô ta nói rằng Jacskon đã gửi cho cô số tiền với tổng trị giá
920.000 USD. Công ty MJJ Ventures, and MJJ Productions đã trực tiếp rút tiền từ
tài khoản của Jackson, và một lá thư của sở cảnh sát thành phố Santa Barbara
(viết tắt là Santa Barbara PD) đã quả quyết rằng phòng cảnh sát kết luận cô ấy:
“biết tất cả về vấn đề lạm dụng tình dục trẻ em” đã đi vào phòng cảnh sát và trả
lời với họ những gì liên quan đến các cuộc điều tra của họ. Cô ta xác nhận những
lời cáo buộc của cô ấy không bao giờ coi tình cảm/chấn thương tâm lý của mình
là kết quả của hoạt động lạm dụng tình dục mà Jackson đã làm với cô, cho đến
tháng 9/2016 lần đầu tiên cô ấy suy ngẫm lại những gì mà mình đã chịu đựng, và
ngay cả khi cô ấy muốn tố cáo, cô ấy vẫn không thể thực hiện được bởi vì cô bị
đe dọa tính mạng nếu như cô ấy tiết lộ với bất cứ ai, và nói rằng cô ấy sẽ gặp
rắc rối với việc thực thi pháp luật và đi tù nếu như cố ấy làm và Jackson đã
khiến cho cô hứa sẽ không tiết lộ với bất cứ ai. Một luật sư thương mại đã bác
bỏ những cáo buộc và nói rằng: “đây lại là một nỗ lực nhắm vào tổ chức di sản của
Jackson để thử vận may hơn 7 năm sau cái chết của Jackson và gần 30 năm sau khi
các sự cố được cho là đã xảy ra. Chúng tôi tin rằng cáo buộc này là một vở kịch
hoàn toàn bịa ra từ đầu đến cuối. Nó không phải ngẫu nhiên mà người phụ nữ này
đóng kịch bởi có các luật sư cùng tham gia trong hai chuyện tầm phào này nhằm
cáo buộc chống lại tổ chức di sản của Jackson.”
____________________________________________________
Nguồn: https://en.wikipedia.org/wiki/1993_child_sexual_abuse_accusations_against_Michael_Jackson
Được dịch bởi:
Tuyền Michael (đoạn đầu tiên và vụ kiện 2013)
Nguyễn Phan Triệu Vĩ (đoạn: Tình bạn, đoạn băng ghi âm, những
ngụy luận điệu và việc đàm phán)
Trang Hoài (đoạn: Công
bố cáo buộc, cuộc điều tra và Latoya Jackson +
Lisa Marie Presley, các vấn đề sức khỏe, sự hồi phục chức năng và
Elizabeth Taylor)
Tô Lục Lan (đoạn: Lệnh khám xét thân thể - Tuyền Michael chỉnh
sửa)
Trần Kim Phước (đoạn: Phản ứng của giới truyền thông và luật
dàn xếp công dân)
Rosy Nguyen (đoạn: Kết
thúc việc điều tra tội phạm + Hậu quả)
Nguyễn Hdao (đoạn: Ảnh
hưởng đến sự nghiệp của Jackson + Tính
chất pháp lí của vụ án - Trang Hoài chỉnh sửa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét